chan_dung-ke_si

VĂN CHƯƠNG

  • QUÁN "LÁ THU" – Truyện ngắn Nguyễn Phan Hách 

    QUÁN "LÁ THU" – Truyện ngắn Nguyễn Phan Hách 

    Lượt xem: 1423
    (0)
    Chân Dung Kẻ Sĩ: Cũng lâu mới có dịp trở lại Hà Nội. Cuối thu. Ban đêm đi dọc hàng cây sữa, thấy mùi hương sực nức. Cuối phố này tôi có một địa chỉ quen...
  • CÂY BÀNG XÓM CHỢ - Truyện ngắn Minh Hương

    CÂY BÀNG XÓM CHỢ - Truyện ngắn Minh Hương

    Lượt xem: 1053
    (1)
    Chân Dung Kẻ Sĩ: Năm 19 tuổi, nhà văn Minh Hương (1924-2002) rời quê nhà Hội An vào Nam sống bằng nghề giáo, y tá và viết báo.    Ông dùng văn chương, ký họa đời sống của người lao động, các món ăn, các thú vui chơi... ở khắp các nẻo đường Sài Gòn, sau này được tập hợp và in thành hai tập Nhớ Sài Gòn 1 và Nhớ Sài Gòn 2 (NXB TPHCM). Trong đó, Sài Gòn Tôi Yêu, tác phẩm trong tập sách nói trên, đã được đưa vào sách giáo khoa ngữ văn 7.
  • TAI NẠN – Truyện ngắn Lý Lan

    TAI NẠN – Truyện ngắn Lý Lan

    Lượt xem: 1290
    (0)
    Chân Dung Kẻ Sĩ: “Kiếm rồi. Mới kiếm ra một người, nhè đâu là đồ lại cái”. Cẩm bước vào nhà đóng cửa lại. Thanh cầm khăn giấy lau mặt mũi cổ và tay. Anh vò viên chiếc khăn trong lòng bàn tay, quăng nó qua hành lang, gõ cửa. Cẩm mở cửa ra hỏi gì vậy. Thanh nói cho anh đi nhờ toa-lét. Cẩm bất đắc dĩ để anh vào. Anh ở trong toa-lét mười phút rồi bước ra trần trụi, chỉ quấn ngang hông cái khăn tắm của Cẩm. Chị kinh ngạc đến nỗi không có một phản ứng nào. Thanh ôm chị vật xuống giường, môi anh chà miết da thịt chị. “Phải thử mới biết thằng nào lại cái”
  • CẦU SƯƠNG ĐIẾM CỎ - Truyện ngắn Lưu Trọng Lư

    CẦU SƯƠNG ĐIẾM CỎ - Truyện ngắn Lưu Trọng Lư

    Lượt xem: 1333
    (0)
    Chân Dung Kẻ Sĩ: Truyện ngắn CẦU SƯƠNG ĐIẾM CỎ của nhà văn Lưu Trọng Lư đăng trên Hà Nội Báo năm 1936, cách đây đã 87 năm. Thế nhưng câu chuyện như hiển hiện đâu đây của ngày nay, về một dải đất Miền trung cơ cực với những tai ương bão lũ. "Trời mưa như trút, đã ba hôm… Nước sông Gianh lên mạnh quá. Những đồng lúa xanh đều khoả ngập và đỏ ngầu… Một vùng nước mênh mông, chỉ để lòi lúp xúp một đôi chòm nhà, và xa xa một vài đồi núi trơ trụi… Bên những cây đa vững chãi dưới chân núi, cột chặt năm bảy chiếc thuyền câu. Trời tối sẩm gần như ban đêm… Giữ những làn mây đục và thấp, thưa thớt bóng vài con cò trắng bay rời rạc, biết cơn nguy biến sắp đến, lướt gió tìm chốn chân trời yên tĩnh…"
  • NÀNG CÔNG CHÚA HUẾ - Truyện ngắn Lưu Trọng Lư

    NÀNG CÔNG CHÚA HUẾ - Truyện ngắn Lưu Trọng Lư

    Lượt xem: 1282
    (0)
    Một hôm sau, một hồi tính toán, tôi thấy rằng tiền ra đã quá 10 lần tiền vào, và tất cả gia tài của chúng tôi chỉ còn đâu được 5 nghìn bạc. Tôi nói cho công chúa hay, nhưng nàng vẫn thản nhiên như không, cười bảo tôi: - Trời sinh voi, sinh cỏ. Rồi nàng ngâm cho tôi nghe một câu thơ cổ: ...Của tạo hóa không rồi lại có... Lúc sạch không, cũng lọ đeo phiền.., Tôi không biết hai câu thơ nhạt nhẽo, và vô nghĩa ấy của một thi sĩ chết đói nào, làm ra để cho nàng có thể vin vào, mà tự xá tội cho mình. Rồi nàng lại nằng nặc đòi tiền đi đánh ; nàng ngây thơ như một đứa trẻ con khiến tôi không thể nào cương quyết với nàng được. Nhưng mỗi khi tôi đưa tiền cho nàng, là lòng tôi như thắt lại, vì tôi biết rằng tiền ấy sẽ từ biệt tôi mà không bao giờ trở lại...
  • KHÁCH MÁ HỒNG – Truyện ngắn Hữu Phương

    KHÁCH MÁ HỒNG – Truyện ngắn Hữu Phương

    Lượt xem: 946
    (0)
    Nàng nói cảm động đến hụt hơi, tựa người vào trụ đá ai trồng từ vạn thuở, đôi mắt nhòa lệ. Anh ra hiệu cho nàng đừng nói thêm gì nữa. Anh sợ không chịu đựng nổi cả sự từ chối. Anh đã hôn lên đôi môi đỏ tươi, hôn lên đôi mắt khóc cười và cả vừng trán mịn bết những sợi tóc mai.
  • NGƯỜI CHA – Truyện ngắn Đức Hậu

    NGƯỜI CHA – Truyện ngắn Đức Hậu

    Lượt xem: 938
    (0)
    Chân Dung Kẻ Sĩ: Nhà văn Đức Hậu sinh ra từ nông thôn Thái Bình, đi làm thợ mỏ ở Quảng Ninh những năm 1960, nhưng văn chương mới là con đường ông đội nắng mưa, đến nay đã nửa thế kỷ.
  • CHÓ SĂN – Truyện ngắn Kim Lân

    CHÓ SĂN – Truyện ngắn Kim Lân

    Lượt xem: 1507
    (1)
    Chân Dung Kẻ Sĩ: Chó Săn là truyện ngắn trong loạt các sáng tác về đồng quê của nhà văn Kim Lân, viết theo lời khuyên của nhà văn Vũ Bằng; hãy viết như Đôi chim thành. Từ đó, mảng sảng tác mới của nhà văn Kim Lân đã đánh dấu một sự thay đổi lớn và gây được tiếng vang trên văn đàn. 
    Con Vện đã gầy nhỏm gầy nhom, giơ xương sườn xương sống ra lại còn mắc bệnh lường. Lông rụng nham nhở, chỉ còn lơ phơ vài cụm; da sần sùi mốc thếch có chỗ ve cắn rớm cả máu. Dáng thấp lách chách, đi bên nọ dẻo bên kia. Nhất là những lúc chữa bệnh lường bị bôi mẻ với bánh đúc thiu đầy mình, nó lăn lộn, chu chéo kêu vì xót thì thật không còn thể sao khá ra được. Thế mà không hiểu nó có những ẩn tướng gì mà cả Nội quý nó thế. Đã có lần ông đánh cậu Khôi - con cầu tự - ba chiếc roi mây quắn tỹ vì cậu đã đá con Vện một chiếc vì tội nó ăn vụng miếng chả.
« 6 7 8 9 11 13 14 15 16 » ( 61 )