chan_dung-ke_si

MÙA GỤ - Truyện thiếu nhi Trần Tâm

30-09-2024

Lượt xem 1410

Đánh giá 1 lượt đánh giá

Chia sẻ

  Trần Tâm

MÙA GỤ - Truyện thiếu nhi Trần Tâm

Chân Dung Kẻ Sĩ: Mùa Gụ là truyện ngắn trong tập Ngày mai sẽ nắng của nhà văn Trần Tâm, Nxb Kim Đồng in năm 2002.

Mùa gụ tới khi hàng phượng ven làng bắt đầu đơm nụ . Bọn chúng tôi nô nức tìm những cây cành có thể đẽo được gụ là chặt. Những khúc gỗ ổi, nhãn, bòng… Những gốc găng, gốc sầm qua tay chúng tôi biến thành gụ chỉ sau vài giờ. Chúng tôi xuống biển tìm những đinh thuyền han, ra bãi rác kiếm những đoạn thép gỉ về nhà kỳ cạch mài mài gõ gõ làm thành hàng nắm chân đinh. Những tiếng vu vu của gụ ổi, veo veo của gụ găng, rao rao của gụ nhãn, vù vù của gụ sầm… trở thành nỗi nhớ suốt mấy tháng trời. Gỗ bòng dễ đẽo nhất, lại đẹp. Màu vàng của nó tươi tắn, mịn như mỡ nhưng thớ mềm, đánh không kêu, dăm ba ngày là chân đinh long ra hoặc gụ vỡ toác. Gỗ nhãn vừa cứng vừa dẻo dai, thớ xoắn xuýt lấy nhau. Nhất là những con ngâm vào bùn từ  mùa trước, đen bóng như sừng. Khi chơi không hề bị chẻ, bị  cắm chỉ tội hay nứt và rất khó đẽo. Găng hiếm có cây to. Chọn đoạn gốc bằng bắp tay đã khó. Chặt lôi được nó không phải dễ dàng. Chỉ có ổi. Những cành ổi to, chúng tôi hạ xuống, đẽo tươi, đóng đinh ngay. Gụ ổi xoắn dai, không mấy khi vỡ. Mỗi đứa thường đẽo được nhiều kiểu. Gụ trứng trông như quả trứng vịt, chân cao nghều, lập bập, chưa quay đã chực ngã. Gụ vú có cái bìu phía dưới, quay ỏn ẻn như người làm dáng hay kẻ đói cơm. Gụ sào, đầu dài lêu nghêu như chiếc mũ của ông già tuyết, vừa quay vừa chạy, lộc ngà lộc ngộc. Lúc quay bằng chân, lúc quay bằng đầu. Lúc nào cũng hấp tấp nhất là khi đánh trên nền đất cứng. Gụ đầu lâu phía trên có đầu tròn như hòn bi ve, được bôi xanh đỏ. Nó quay hăm hở hăng hái như người bất chấp. Gụ găng nhỏ như cái chén hạt mít thủ thà thủ thỉ. Gụ bát to như cái bát ăn cơm, hùng hổ nhưng anh hùng rơm. Chúng tôi cắt vụng dây võng thắt nút một đầu. Đầu kia xỏ đồng năm xu vào, vuốt ngược. Vẽ vòng xuống đất. Dăm ba đứa một vòng như thế. Oẳn tù tì. Đứa nhất được đánh. Những đứa khác để gụ giữa vòng. Đứa đánh có thể lai gụ từ trong vòng ra. Lai thế nào cũng phải còn một con trong vòng là ít nhất. Nếu ra hết phải nhặt gụ để lại. Nếu gụ được đánh ngầu trong vòng, cả bọn có quyền dùng chân dập nên phải bắt nhanh. Đánh gụ chết (không ngầu) thì lại nằm cho bọn ở trong vòng dậy đánh. 

Chúng tôi giao hẹn với nhau đã thành lệ. Cắm gụ lấy gụ, chẻ gụ lấy đinh. Đẽo gụ và tìm đinh không khó nhưng gụ bị cắm, bị chẻ thì tức lắm. Bạn bè cười cợt, trêu chọc cho rất lâu. Chơi như thế chân đinh phải sắc, to mới mong chẻ hoặc cắm sâu vào gụ trong vòng. Đứa đánh vát, đứa đánh bổ. Đánh vát chắc nhưng khó chẻ sâu. Đánh bổ mạnh nhưng gụ thường ngầu trong vòng, dễ bị dập chết. Vậy nên, chúng thường liên kết. Đứa bổ chết nhờ đứa đánh vát lai ra. Con nào nằm lâu gọi là bị ngâm. Nhiều đứa bị ngâm đến sốt ruột, chờ được đánh mỏi cả mắt. Những tiếng xuýt xoa khi gụ bị đánh bị bổ làm da thịt nổi rôm nổi ngứa lên. Những con gụ chạy xoe xoé tưởng như cày đất. Sau mỗi cuộc, nhất là những cuộc vào phe cánh với nhau, gụ đứa nào đứa ấy xây xát. Có con vỡ dở dang, bỏ thì tiếc, để chơi lại xấu hổ. Chúng rủ nhau, hẹn nhau tìm gỗ đẽo con khác chắc hơn, to hơn hoặc chân đinh sắc hơn.

      Để tránh bị rầy la khi chặt cây vườn nhà, chúng tôi men theo những ngọn đồi xoải tìm cây sầm. Sầm là loại cây bụi, lá nhỏ, vỏ thân nứt nẻ thành vệt chồng chéo. Đẽo gụ bằng gỗ sầm dễ. Gụ không bao giờ vỡ vì thớ nó xoắn vặn. Có đứa đẽo con gụ to như bát đựng canh, chân đinh tòe ra bằng ba ngón tay. Giơ gụ ấy ra, nhiều đứa hãi, không dám chơi nữa. Tôi thừa biết gụ ấy chỉ doạ được thôi. Đánh đã khó mà nó ngầu rất ít, thường chỉ ngoáy cháo và khi bị ngâm, thân xác nó to làm mồi cho chân đinh các con khác cắm vào.

    Ngoài cách đánh vát đánh bổ còn cách đánh thả. Đánh thả thường chỉ biểu diễn. Có con bé bằng đốt ngón tay. Có con to như quả cam chanh còn thường thau tháu như quả găng, quả ổi. Thằng Bài được chúng tôi phục lăn nhờ đẽo gụ thả. Muốn ngầu lâu, chân đinh phải tròn, gụ phải cân đối đến nỗi có muốn dùng thước, dùng dây kiểm tra cũng khó thấy sai sót. Nó khoe thả gụ trước lúc đi ngủ vậy mà khi mẹ nó gọi dậy, gụ vẫn còn quay. Chắc nó nói khoác nhưng có lần, tôi đã chứng kiến nó thả rồi vào ăn cơm. Ăn xong, nó ra. Gụ vẫn còn ngầu từng vòng đều đều. Nhìn qua ngỡ nó cắm chân đinh xuống đất vì không thấy động đậy.

     Hôm thằng Bắc giơ con gụ bát ra doạ chơi không ngờ gặp thằng Nhã. Nó đồng ý. Gụ thằng Bắc bổ vào gụ Nhã một nhát toác ra như người chẻ. Thằng Nhã mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhìn thằng Bắc đắc thắng, cười hềnh hệch, gỡ chân đinh ra, cho vào túi. Gụ nó bằng gỗ bòng mới đẽo, vàng như nước hoa hoè loãng. Chẳng nói chẳng rằng, Nhã lủi về. Chúng tôi tiếp tục chơi. Đến lúc gụ thằng Bắc phải nằm thì một nhát dao dựa bổ xuống. Chúng tôi la hét, chạy tán loạn. Bắc chưa kịp phản ứng, Nhã đã xách dao chạy, vừa chạy vừa gỡ gụ, vất trả lại.

     Vì nhát dao ấy mà mùa hoa phượng hết. Những cuộc đánh gụ lẻ tẻ dần rồi thôi. Nhã bỏ học ba ngày mới dám rụt rè trở lại lớp. Mùa gụ cũng bắt đầu tàn nhường chỗ cho mùa bi, mùa bóng. Chúng tôi lớp lớp theo nhau vịn vào những mùa mưa nắng ấy, lớn dần lên.

                                                                                              T.T

Bài liên quan
  • BẾN ĐỢI CHỒNG – Truyện ngắn Nguyễn Thị Châu Giang

    BẾN ĐỢI CHỒNG – Truyện ngắn Nguyễn Thị Châu Giang

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Nhiên cất tiếng hát "Ơi chàng ơi chim có bạn có bầy, thuyền có bến có sông sao lại để em năm canh gối chiếc chăn đơn đợi chàng... "
  • HAI NGƯỜI BẠN – Truyện ngắn Khái Hưng

    HAI NGƯỜI BẠN – Truyện ngắn Khái Hưng

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Hai người bạn là truyện ngắn của nhà văn Khái Hưng, in trong tập truyện ngắn Hạnh, Đời nay xuất bản năm 1940.
  • CÁI ĐÈN LỒNG – Truyện ngắn Vũ Bằng

    CÁI ĐÈN LỒNG – Truyện ngắn Vũ Bằng

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Vũ Bằng hoạt động sôi nổi trong lĩnh vực báo chí từ những năm 1930-1940 khi tuổi đời còn rất trẻ. Ông là chủ bút tờ Tiểu Thuyết Thứ Bảy, thư ký tòa soạn tờ Trung Bắc Chủ Nhật khi mới hơn hai mươi tuổi. Khi Nhật-Pháp so kè với nhau chiếm nước ta, dưới áp lực kinh người của những kẻ xâm lược, Vũ Bằng vẫn giữ tư thế của tờ Trung Bắc Chủ Nhật là phục vụ người Việt, vì quốc gia dân tộc, khiến cả chính quyền Pháp và Nhật đều phải kiêng nể.  Trước 1945, Vũ Bằng nổi tiếng trong việc giúp đỡ các nhà văn khác cả tiền bạc lẫn kinh nghiệm viết lách. Rất nhiều nhà văn nhận những lời khuyên của Vũ Bằng sau này đều trở thành những nhà văn lớn của Việt Nam. Thế nhưng, một thời gian dài kể từ khi Vũ Bằng di cư vào Nam năm 1954, các tác phẩm của ông biến mất không còn dấu vết, không được nhắc tới trong nhà trường, bị đưa vào danh mục cấm do cái tiếng "dinh tê, về thành", nhà văn "quay lưng lại với Kháng chiến"... gây ra. Ông lâm trọng bệnh và mất ở TP. Hồ Chí Minh năm 1984 trong cảnh vô cùng túng thiếu. Mãi sau này, ông mới được minh oan rằng không phải ông quay lưng với kháng chiến mà là ông đã nhận nhiệm vụ hoạt động bí mật trong giới trí thức nội thành từ năm 1952 và vào Nam năm 1954 theo lệnh của tổ chức. Tháng 3 năm 2000, Cục Chính trị thuộc Tổng cục 2 - Bộ Quốc phòng Việt Nam đã có văn bản xác nhận nhà văn Vũ Bằng là chiến sĩ quân báo.
  • ÔNG NỘI VÀ ÔNG NGOẠI – Truyện ngắn Xuân Quỳnh

    ÔNG NỘI VÀ ÔNG NGOẠI – Truyện ngắn Xuân Quỳnh

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ hàng đầu của Việt Nam nửa cuối thế kỷ XX, sức ảnh hưởng của Xuân Quỳnh lớn tới nỗi Google từng vinh danh bà trên trang chủ của họ vào năm 2019. Là nhà thơ nên tất nhiên bà nổi tiếng về thơ và hầu như khó tìm được ai không biết bài Thuyền và Biển của bà. Nhưng Xuân  Quỳnh cũng viết văn và viết rất nhiều truyện cho thiếu nhi, truyện Ông nội và ông ngoại dưới đây là một trong số đó.
  • LỜI NGUYỀN - Truyện ngắn Khái Hưng

    LỜI NGUYỀN - Truyện ngắn Khái Hưng

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Lời Nguyền là truyện ngắn của nhà văn Khái Hưng, viết về quãng thời gian ông bị thực dân Pháp bắt tại Hà Nội (1941) và đưa lên giam giữ tại trại giam Vụ Bản, Châu Lạc Sơn, tỉnh Hoà Bình. Truyện được xem là một trong những tác phẩm xuất sắc cuối cùng của nhà văn Khái Hưng. 
  • CHÙA ĐÀN III. - MƯỠU CUỐI - Truyện ngắn Nguyễn Tuân

    CHÙA ĐÀN III. - MƯỠU CUỐI - Truyện ngắn Nguyễn Tuân

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Mưỡu Cuối được nhà văn Nguyễn Tuân viết năm 1946, đặt làm Phần cuối và đem đi xuất bản ở Quốc Văn với tên Chùa Đàn. Với Tâm sự của nước độc, Nguyễn Tuân băng băng trèo lên đỉnh đèo văn, còn với Chùa Đàn, ông bồng bềnh trôi, chưa mỏi gối nhưng đã không còn đỉnh đèo nào để leo nữa.
  • CHÙA ĐÀN - II. TÂM SỰ CỦA NƯỚC ĐỘC - Truyện ngắn Nguyễn Tuân

    CHÙA ĐÀN - II. TÂM SỰ CỦA NƯỚC ĐỘC - Truyện ngắn Nguyễn Tuân

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Phần II của Chùa Đàn, được nhà văn Nguyễn Tuân viết năm 1945 có tên Tâm sự của nước độc. Truyện có phần đề từ lấy trong Chữ Nhàn, một bài hát nói của Nguyễn Công Trứ; “Ai hay hát mà ai hay nghe hát”. Trong Chùa Đàn, truyện được sắp xếp thành phần II. Nhà văn Khái Hưng và một số nhà văn khác cho rằng, (việc) Nguyễn Tuân viết thêm Dựng và Mưỡu Cuối, đã làm hỏng mất sự toàn bích một tác phẩm tuyệt mỹ.
  • CHÙA ĐÀN - DỰNG - Tuyện ngắn Nguyễn Tuân

    CHÙA ĐÀN - DỰNG - Tuyện ngắn Nguyễn Tuân

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Chùa Đàn được xem là tác phẩm hội tụ những gì tinh hoa nhất của nhà văn Nguyễn Tuân do Quốc Văn xuất bản năm 1946 tại Hà Nội. Chùa Đàn bắt đầu từ truyện ngắn Tâm sự của nước độc trong loạt truyện kinh dị Yêu Ngôn ông đăng trên các báo thời bấy giờ. Đến năm 1946, để phù hợp với diễn biến thời cuộc, ông viết thêm hai phần bổ sung, đặt làm phần Một và Ba, Tâm sự của nước độc trở thành phần Hai của tác phẩm.
    Dù là tác phẩm hay nhất của Nguyễn Tuân, nhưng Chùa Đàn đã bị đánh giá thấp do các yếu tốc ma quái kì dị đầy màu sắc tâm linh của nó. Kể từ lần in năm 1946 và sau đó được Tân Việt tái bản ở Sài Gòn* năm 1947, đến tận năm 1981, Chùa Đàn vẫn không được nhà xuất bản đưa vào tuyển tập của ông. Điều này đã khiến Nguyễn Tuân buồn bã đến nỗi; "Tôi tiếc cái Chùa Đàn quá. Họ cắt cái Chùa Đàn khỏi tuyển tập này, cũng giống như cắt cái gan ra khỏi bụng tôi".
    Đến năm 1999, Chùa Đàn mới được in trở lại trong tập Yêu Ngôn do nhà nghiên cứu Nguyễn Đăng Mạnh thực hiện. Ngày nay Chùa Đàn không những đã được xuất bản, mà còn được chuyển thể sang nhiều loại hình nghệ thuật khác như kịch nói, cải lương, phim điện ảnh. Ở mảng điện ảnh, Chùa Đàn được dựng thành bộ phim khá nổi tiếng Mê Thảo – thời vang bóng do đạo diễn Việt Linh thực hiện.
  • NGÕ LỖ THỦNG – Trung Trung Đỉnh Phần cuối

    NGÕ LỖ THỦNG – Trung Trung Đỉnh Phần cuối

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Phần cuối của Ngõ lỗ thủng, tác phẩm dựa trên những ký ức, sự kiện và nhân vật có thật của nhà văn Trung Trung Đỉnh, về một con ngõ quanh co gần phố Vân Hà của Hà Nội thời đất nước đang chuyển mình những năm 1980. Truyện, cùng với Tiễn biệt những ngày buồn, đã được Đài truyền hình Việt Nam chuyển thể thành phim truyền hình 29 tập Ngõ Lỗ Thủng, và dù, ông viết lời cho ca khúc trong phim, nhưng ông lại chả biết bộ phim ấy thế nào, vì ông bảo không xem phim.
  • NGÕ LỖ THỦNG – Trung Trung Đỉnh Phần 1

    NGÕ LỖ THỦNG – Trung Trung Đỉnh Phần 1

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Ngõ lỗ thủng của Trung Trung Đỉnh dựa trên ký ức của những sự kiện, nhân vật có thật của chính nhà văn, về một con ngõ quanh co gần phố Vân Hà của Hà Nội thời đất nước đang chuyển mình những năm 1980. Truyện, cùng với Tiễn biệt những ngày buồn, đã được Đài truyền hình Việt Nam chuyển thể thành phim truyền hình 29 tập Ngõ Lỗ Thủng, và dù, ông viết lời cho ca khúc trong phim, nhưng ông lại chả biết bộ phim ấy thế nào, vì ông bảo không xem phim.