VLADIMIR | Một con chó vào trong… (Lấy giọng quá thấp, ngừng hát, hắng giọng, lấy giọng cao hơn): Có một con chó vào trong phòng Ngoạm một khúc dồi lợn Bị chủ dùng cái khoan Đập tan ra từng mảnh vụn Những chó khác thấy vậy Vội vàng chôn xác chó kia… (Ngừng hát, mặc niệm, kế đó hát tiếp): Những chó khác thấy vậy Vội vàng chôn chó kia… Dưới chân thánh giá gỗ trắng Người qua đường có thể đọc rằng: Có một con chó vào trong phòng Ngoạm một khúc dồi lợn Bị chủ dùng cái khoan Đập tan từng mảnh vụn Những chó khác thấy vậy Vội vàng chôn xác chó kia… (Ngừng hát. Cùng lối diễn xuất). Những chó khác thấy vậy Vội vàng chôn xác chó kia… (Ngừng hát. Cùng lối diễn xuất. Giọng thấp hơn): Vội vàng chôn xác chó kia… |
VLADIMIR | Lại cũng chính anh! (Estragon dừng lại nhưng không ngẩng đầu lên, Vladimir bước tới). Lại đây cho tôi hôn anh một cái! |
ESTRAGON | Đừng đụng vào tôi. |
VLADIMIR | Anh có muốn tôi rời khỏi đây không? (một lúc sau). Gô Gô! (một lúc sau, Vladimir chăm chú nhìn y). Anh bị người ta đánh phải không? (một lúc sau). Gô Gô! (Estragon vẫn im lặng, đầu cúi thấp). Đêm qua anh ở đâu? (Yên lặng. Vladimir bước tới). |
ESTRAGON | Đừng đụng vào tôi! Đừng hỏi tôi điều gì cả! Đừng nói gì với tôi hết! Ở lại đây với tôi. |
VLADIMIR | Có bao giờ tôi rời bỏ anh không? |
ESTRAGON | Anh đã để tôi đi. |
VLADIMIR | Nhìn đây! (Estragon không động đậy. Với một giọng dữ dội!) Nhìn đây, anh có nghe không? |
ESTRAGON | Một ngày đáng chán! |
VLADIMIR | Ai đánh anh dữ vậy! Kể nghe thử. |
ESTRAGON | Lại thêm một ngày khổ sở. |
VLADIMIR | Đã chết đâu. |
ESTRAGON | Với tôi thì đã hết rồi, cho dù có điều gì xảy ra (yên lặng). Lúc nãy, tôi có nghe anh hát. |
VLADIMIR | Đúng vậy, tôi có nhớ. |
ESTRAGON | Điều ấy khiến tôi buồn. Tôi thầm nghĩ anh chỉ có một mình, nên tưởng mình đã vĩnh viễn đi rồi và anh ca hát. |
VLADIMIR | Không ai chế ngự được sự vui buồn mình. Cả ngày nay tôi cảm thấy đang ở trong một trạng thái khác thường (một lúc sau). Cả đêm tôi không một lần trở dậy. |
ESTRAGON | (buồn bã) Thấy không, anh hát hứng khởi hơn khi nào không có tôi ở đây. |
VLADIMIR | Tôi cảm thấy thiếu anh. Và cùng lúc lại thấy hài lòng, không là kỳ cục sao? |
ESTRAGON | (tức giận) Hài lòng? |
VLADIMIR | (sau khi đã suy nghĩ) Có lẽ tôi đã chọn lầm chữ? |
ESTRAGON | Và bây giờ thì sao. |
VLADIMIR | (sau khi tự vấn) Bây giờ thì … (vui vẻ) anh lại có mặt ở đây (không vui, không buồn) chúng mình lại có mặt ở đây… (vui vẻ) anh lại có mặt ở đây… (buồn bã) tôi lại có mặt ở đây. |
ESTRAGON | Thấy không, anh kém vui hơn khi nào có mặt tôi ở đây. Tôi cũng vậy, một mình, tôi cảm thấy dễ chịu hơn. |
VLADIMIR | (bị chọc tức) Thế tại sao lại chắp nối lại? |
ESTRAGON | Tôi không biết nữa. |
VLADIMIR | Nhưng tôi, tôi biết. Tại vì anh không biết tự bảo vệ. Có tôi, có thể là tôi không để cho anh bị người ta đánh đập. |
ESTRAGON | Không chắc là anh có thể ngăn cản được đâu. |
VLADIMIR | Sao thế? |
ESTRAGON | Họ những mười người. |
VLADIMIR | Không phải, tôi muốn nói là không chừng tôi sẽ ngăn cản được anh đừng mạo hiểm để phải bị họ đánh. |
ESTRAGON | Tôi có làm gì đâu. |
VLADIMIR | Thì tại sao họ lại đánh anh. |
ESTRAGON | Tôi không biết nữa. |
VLADIMIR | Thấy không, Gô Gô, có những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của anh nhưng không vượt ngoài tầm của tôi. Anh phải cảm thấy như vậy. |
ESTRAGON | Tôi đã nói tôi không có làm gì hết. |
VLADIMIR | Có thể đúng như lời anh nói. Nhưng mà còn có cái tư cách, cái tư cách, nếu muốn giữ lấy mình. Nhưng thôi, đừng nói chuyện ấy nữa. Anh đã trở lại và tôi rất hài lòng. |
ESTRAGON | Họ những mười người. |
VLADIMIR | Anh cũng vậy, trong thâm tâm anh chắc cũng hài lòng, hãy thú thật đi. |
ESTRAGON | Hài lòng về chuyện gì? |
VLADIMIR | Được gặp lại tôi. |
ESTRAGON | Anh ngỡ thế à? |
VLADIMIR | Nói đi, cho dù không đúng như thế! |
ESTRAGON | Tôi phải nói gì đây? |
VLADIMIR | Nói “Tôi hài lòng”. |
ESTRAGON | Tôi hài lòng. |
VLADIMIR | Tôi cũng thế. |
ESTRAGON | Tôi cũng thế. |
VLADIMIR | Chúng mình đều hài lòng. |
ESTRAGON | Chúng mình đều hài lòng (yên lặng). Bây giờ phải làm gì đây trong khi chúng mình đang hài lòng? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Có chuyện mới lạ xảy ra ở đây, kể từ hôm qua. |
ESTRAGON | Và nếu ông ta không tới? |
VLADIMIR | (sau một lúc không hiểu) Chúng mình sẽ tính sau (một lúc sau). Tôi nói là có chuyện mới xảy ra ở đây, kể từ hôm qua. |
ESTRAGON | Mọi vật đều rỉ nước. |
VLADIMIR | Hãy nhìn cái cây kìa. |
ESTRAGON | Không người nào hai lần giẫm chân vào cùng một đống mủ. |
VLADIMIR | Cái cây, anh thấy không, hãy nhìn cái cây kìa. |
ESTRAGON | Hôm qua không có cây này ở đây phải không? |
VLADIMIR | Có chứ. Anh đã quên rồi. Suýt chút nữa chúng mình đã treo cổ lên đấy (nghĩ ngợi). Phải, đúng đấy (từng chữ một). Chúng mình đã treo cổ lên đây. (nghĩ ngợi). Nhưng anh đã không muốn như vậy. Anh lại quên rồi sao? |
ESTRAGON | Anh mơ thì có. |
VLADIMIR | Có thể nào anh lại quên rồi sao? |
ESTRAGON | Tôi thì như thế đó. Hoặc là tôi quên ngay tức khắc hoặc là tôi nhớ đời. |
VLADIMIR | Còn Pozzo và Lucky, anh cũng không nhớ sao? |
ESTRAGON | Pozzo và Lucky? |
VLADIMIR | Anh ta quên hết rồi! |
ESTRAGON | Tôi có nhớ một thằng điên đã tống cho tôi mấy cái đá. Sau đó nó làm ra vẻ ngốc nghếch. |
VLADIMIR | Chính Lucky đấy! |
ESTRAGON | Ừ chuyện ấy thì tôi có nhớ. Nhưng mà từ hồi nào kia? |
VLADIMIR | Còn người dẫn anh ta, anh cũng nhớ chứ. |
ESTRAGON | Ông ta cho tôi mớ xương. |
VLADIMIR | Chính Pozzo đấy. |
ESTRAGON | Anh thì cho rằng những chuyện ấy đều mới xảy ra hôm qua, phải không? |
VLADIMIR | Chứ sao. |
ESTRAGON | Và ngay tại chỗ này? |
VLADIMIR | Chớ sao! Anh không nhận ra sao? |
ESTRAGON | (bỗng nhiên trở nên giận dữ) Nhận ra à! Có cái gì đáng để phải nhận ra! Tôi sống phong trần giữa cát bụi! Và anh lại muốn tôi phải nhìn thấy những tiểu tiết! (nhìn quanh). Hãy nhìn cho tận mắt cái sự bẩn thỉu này! Tôi không bao giờ động tới nó. |
VLADIMIR | Hãy bình tĩnh lại, hãy bình tĩnh lại nào. |
ESTRAGON | Vậy thì đừng làm tôi bận rộn với mớ cảnh vật của anh! Hãy nói với tôi về lòng đất. |
VLADIMIR | Dù sao, chắc anh cũng không cho rằng cảnh vật này (phác một cử chỉ) giống với Vaucluse. Dù thế nào cũng vẫn có một sự vô cùng khác biệt. |
ESTRAGON | Vaucluse! Ai nói với anh về Vaucluse? |
VLADIMIR | Nhưng mà anh không từng sống ở Vaucluse sao? |
ESTRAGON | Không, tôi chưa bao giờ sống ở Vaucluse cả. Tôi đã kéo lê thê cuộc sống bệnh hoạn của mình trên phần đất này, anh biết chứ! Tại đây! Tại Merdecluse này! |
VLADIMIR | Thế nhưng chúng mình đã sống chung với nhau ở Vaucluse, chắc chắn thế. Chúng mình đã từng hái nho! Xem nào, cho một người tên Bonnelly, ở Roussillon. |
ESTRAGON | (bình tĩnh hơn) Có thể lắm. Tôi không có chú ý đến điều gì hết. |
VLADIMIR | Nhưng mà nơi ấy toàn một màu đỏ cả. |
ESTRAGON | (mệt nhoài) Tôi không có chú ý đến điều gì hết cả, anh nghe rõ chứ. |
VLADIMIR | Anh khó tính quá, Gô Gô. |
ESTRAGON | Tốt hơn là chúng mình chia tay nhau. |
VLADIMIR | Anh cứ nói như vậy hoài. Và cứ mỗi lần anh lại trở lại. |
ESTRAGON | Để cho được hay ho, tốt hơn là nên giết tôi chết như kẻ kia. |
VLADIMIR | Kẻ nào? (một lúc sau). Kẻ nào? |
ESTRAGON | Như hàng triệu kẻ khác. |
VLADIMIR | (giọng dạy đời) Mỗi người đều có nỗi khổ riêng của mình (thở ra). Treo dải gươm lên trước và chiếu thư lên sau. |
ESTRAGON | Trong khi chờ đợi, nên trò chuyện nhưng đừng tâng bốc nhau, vì chúng mình không làm sao câm miệng được. |
VLADIMIR | Đúng rồi, chúng mình không bao giờ hết chuyện. |
ESTRAGON | Cốt để khỏi phải suy nghĩ. |
VLADIMIR | Chúng mình có những lý do. |
ESTRAGON | Cốt để khỏi phải nghe thấy. |
VLADIMIR | Chúng mình có những lý lẽ riêng. |
ESTRAGON | Tất cả những giọng nói đều không còn thanh sắc. |
VLADIMIR | Nghe như tiếng vỗ cánh. |
ESTRAGON | Tiếng lá cây. |
VLADIMIR | Tiếng bụi cát. |
ESTRAGON | Tiếng lá cây. |
VLADIMIR | Những giọng nói cùng cất lên một lúc. |
ESTRAGON | Mỗi giọng nói nói cho riêng mình. |
VLADIMIR | Tỉ tê thì đúng hơn. |
ESTRAGON | Giọng nói thì thầm. |
VLADIMIR | Giọng nói lao xao. |
ESTRAGON | Giọng nói thì thầm. |
VLADIMIR | Chúng nói gì đấy? |
ESTRAGON | Về đời sống của chúng ta. |
VLADIMIR | Sống không chưa đủ. |
ESTRAGON | Chúng ta cần phải nói về đời sống. |
VLADIMIR | Chết không chưa đủ. |
ESTRAGON | Không lấy gì làm đủ. |
VLADIMIR | Nghe như tiếng lông chim. |
ESTRAGON | Tiếng lá cây. |
VLADIMIR | Tiếng tro tàn. |
ESTRAGON | Tiếng lá cây. |
VLADIMIR | Hãy nói gì đi chứ! |
ESTRAGON | Tôi đang tìm đây. |
VLADIMIR | (lo lắng) Nói đại một chuyện gì đó! |
ESTRAGON | Bây giờ chúng mình đang làm gì đây? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Khó thật. |
ESTRAGON | Hay là anh thử hát lên? |
VLADIMIR | Không không (tìm lời diễn tả). Chỉ còn có cách là bắt đầu lại. |
ESTRAGON | Thật ra chuyện này không có vẻ gì khó khăn đối với tôi cả. |
VLADIMIR | Chính khởi đầu mới là khó. |
ESTRAGON | Chúng mình có thể khởi đầu từ bất cứ một điều gì. |
VLADIMIR | Phải, nhưng mà cần phải dứt khoát. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Hãy giúp tôi. |
ESTRAGON | Tôi đang tìm cách đây. |
VLADIMIR | Khi tìm kiếm, người ta nghe thấy. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Vì thế nên người ta không tìm ra được. |
ESTRAGON | Đúng vậy. |
VLADIMIR | Không suy nghĩ được. |
ESTRAGON | Nhưng người ta vẫn cứ suy nghĩ. |
VLADIMIR | Không đâu, không thể được như vậy. |
ESTRAGON | Phải đấy, chúng mình hãy nói chơi với nhau. |
VLADIMIR | Không thể được. |
ESTRAGON | Thật ư? |
VLADIMIR | Chúng mình không còn đánh liều suy nghĩ nữa. |
ESTRAGON | Vậy thì chúng mình phàn nàn về việc gì đây? |
VLADIMIR | Suy nghĩ nào phải là một việc tồi tệ. |
ESTRAGON | Đúng thế, đúng thế, nhưng mà nó vốn đã như thế rồi. |
VLADIMIR | Sao, vốn như thế rồi à? |
ESTRAGON | Phải đấy, chúng mình hãy đặt cho nhau những câu hỏi. |
VLADIMIR | Anh muốn nói gì thế, không phải đã vốn như thế rồi sao? |
ESTRAGON | Ít ra cũng đã như thế rồi! |
VLADIMIR | Dĩ nhiên. |
ESTRAGON | Thế thì sao? Nếu chúng mình tự cho là sung sướng. |
VLADIMIR | Điều đáng sợ là đã phải suy nghĩ. |
ESTRAGON | Nhưng chúng mình có bao giờ suy nghĩ không? |
VLADIMIR | Những xác chết này từ đâu thế. |
ESTRAGON | Những hài cốt này. |
VLADIMIR | Đấy. |
ESTRAGON | Dĩ nhiên. |
VLADIMIR | Chúng mình phải suy nghĩ một chút đã. |
ESTRAGON | Chỉ là mới bắt đầu thôi. |
VLADIMIR | Một mớ xương người, một mớ xương người. |
ESTRAGON | Chỉ việc đừng nhìn chớ có gì đâu. |
VLADIMIR | Nó làm mệt mắt mình. |
ESTRAGON | Đúng vậy. |
VLADIMIR | Cho dầu người ta có giận dỗi. |
ESTRAGON | Sao? |
VLADIMIR | Cho dầu người ta có giận dỗi. |
ESTRAGON | Cần phải quay hẳn về phía thiên nhiên. |
VLADIMIR | Chúng mình đã thử rồi. |
ESTRAGON | Đúng vậy. |
VLADIMIR | Ồ! Như vậy không có gì là tồi tệ, chắc chắn thế. |
ESTRAGON | Vậy thì như thế nào mới là tồi tệ. |
VLADIMIR | Suy nghĩ mới là tồi tệ. |
ESTRAGON | Dĩ nhiên. |
VLADIMIR | Nhưng rồi cũng sẽ qua đi. |
ESTRAGON | Anh muốn nó sao đây? |
VLADIMIR | Tôi biết, tôi biết rồi. |
ESTRAGON | Kể cũng không tệ lắm để bắt đầu. |
VLADIMIR | Phải, nhưng bây giờ, cần phải tìm ra chuyện khác. |
ESTRAGON | Xem nào. |
VLADIMIR | Xem nào. |
ESTRAGON | Xem nào. |
VLADIMIR | Tôi đã nói gì nào? Chúng mình có thể bắt đầu trở lại. |
ESTRAGON | Từ lúc nào? |
VLADIMIR | Ngay từ lúc đầu. |
ESTRAGON | Từ lúc đầu nào? |
VLADIMIR | Chiều nay. Tôi đã nói… tôi đã nói… |
ESTRAGON | Thật tình, anh đã đòi hỏi tôi quá nhiều. |
VLADIMIR | Xem nào… chúng mình đã ôm nhau… chúng mình đã hài lòng… hài lòng... bây giờ đã hài lòng… chúng mình phải làm gì đây… chúng mình chờ đợi… xem nào… tới đây… chúng mình chờ đợi… bây giờ đã hài lòng… chúng mình chờ đợi… xem nào… À! Cái cây! |
ESTRAGON | Cái cây? |
VLADIMIR | Anh không nhớ sao? |
ESTRAGON | Tôi mệt rồi. |
VLADIMIR | Nhìn kia. |
ESTRAGON | Tôi có thấy gì đâu. |
VLADIMIR | Nhưng mới hôm qua cây còn đen thui và trụi lá! Hôm nay nó đầy những lá. |
ESTRAGON | Đầy những lá? |
VLADIMIR | Chỉ trong một đêm thôi. |
ESTRAGON | Chắc vì đang mùa xuân. |
VLADIMIR | Nhưng chỉ trong một đêm thôi! |
ESTRAGON | Tôi đã nói với anh rằng chúng mình không có ở đây chiều hôm qua. Anh đã trải qua một cơn ác mộng. |
VLADIMIR | Và theo anh, chiều hôm qua chúng mình đã ở đâu? |
ESTRAGON | Tôi không biết. Ở một nơi nào khác. Trong một căn phòng khác. Sự hoang vắng không thiếu cho chúng mình. |
VLADIMIR | (vẻ đắc thắng) Được rồi. Chúng mình không có ở đây chiều hôm qua. Thế thì chúng mình làm gì chiều hôm qua? |
ESTRAGON | Chúng mình làm gì ư? |
VLADIMIR | Thử nhớ lại xem. |
ESTRAGON | A thì… chắc là chúng mình chuyện trò với nhau. |
VLADIMIR | (cố tự kiềm chế) Về chuyện gì? |
ESTRAGON | Ồ… có lẽ những lời lẽ nhát gừng, về đôi giày ống (cả quyết). Phải đấy, tôi nhớ lại rồi, chiều hôm qua chúng mình đã nói chuyện về đôi giày ống. Chuyện ấy kéo dài đã từ nửa thế kỷ nay rồi. |
VLADIMIR | Anh không còn nhớ một sự kiện, một trường hợp sao? |
ESTRAGON | (mệt mỏi) Đừng hành hạ tôi. Đi đi. |
VLADIMIR | Mặt trời? Mặt trăng? Anh không có nhớ sao? |
ESTRAGON | Mặt trời mặt trăng, phải, vẫn còn đây, như tự bao giờ. |
VLADIMIR | Anh không nhận thấy có gì khác thường sao? |
ESTRAGON | Hỡi ơi, tôi nào có thấy. |
VLADIMIR | Còn Pozzo? Và Lucky? |
ESTRAGON | Pozzo? |
VLADIMIR | Mớ xương ấy. |
ESTRAGON | Phải nói là xương cá. |
VLADIMIR | Chính Pozzo đã cho anh mớ xương ấy. |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Và cú đá ấy. |
ESTRAGON | Cú đá? Phải rồi, tôi đã bị người ta tặng cho những cú đá. |
VLADIMIR | Chính Lucky đã tặng cho anh. |
ESTRAGON | Tất cả chuyện này, chỉ mới hôm qua thôi sao? |
VLADIMIR | Đưa cho xem cái chân của anh. |
ESTRAGON | Chân nào? |
VLADIMIR | Cả hai. Vén ống quần lên. (Estragon, đứng một chân, giơ chân kia cho Vladimir, suýt té, Vladimir cầm lấy cái chân. Estragon lảo đảo). Vén ống quần anh lên. |
ESTRAGON | (lảo đảo) Tôi không làm được. |
VLADIMIR | Chân kia (Estragon vẫn đưa cái chân cũ). Tôi nói chân kia mà (như ban nãy với chân kia). Vết thương của anh đang nhiễm trùng. |
ESTRAGON | Rồi sao? |
VLADIMIR | Giày của anh đâu? |
ESTRAGON | Tôi vứt rồi. |
VLADIMIR | Bao giờ? |
ESTRAGON | Tôi không biết nữa. |
VLADIMIR | Sao thế? |
ESTRAGON | Tôi không nhớ. |
VLADIMIR | Không, tôi muốn hỏi tại sao anh lại vứt giày? |
ESTRAGON | Nó làm tôi đau chân. |
VLADIMIR | (chỉ đôi giày) Giày anh kìa (Estragon nhìn đôi giày). Đúng ngay chỗ anh để chiều hôm qua. |
ESTRAGON | Không phải giày của tôi. |
VLADIMIR | Không phải giày của anh à! |
ESTRAGON | Giày của tôi đen. Giày này vàng. |
VLADIMIR | Anh có chắc là giày của anh đen không? |
ESTRAGON | Tôi muốn nói là chúng màu xám. |
VLADIMIR | Giày này màu vàng sao? Xem nào. |
ESTRAGON | (nhặt một chiếc giày) Rốt cuộc, lại là màu xanh nhạt. |
VLADIMIR | (bước tới) Xem nào (Estragon trao chiếc giày. Vladimir nhìn chiếc giày, ném đi một cách giận dữ). |
ESTRAGON | Thấy không, tất cả những cái đó là những… |
VLADIMIR | Tôi hiểu rồi. Phải, tôi hiểu cái gì đã xảy ra rồi. |
ESTRAGON | Tất cả những cái đó là những… |
VLADIMIR | Giản dị như chào hỏi vậy. Có một những nào đó đã tới đây lấy đôi giày của anh, và để lại đôi giày của hắn. |
ESTRAGON | Sao thế? |
VLADIMIR | Đôi giày của hắn không vừa chân. Cho nên hắn lấy đôi giày của anh. |
ESTRAGON | Nhưng đôi giày của tôi thì nhỏ quá. |
VLADIMIR | Nhỏ đối với anh. Không đối với nó. |
ESTRAGON | Tôi mệt rồi (một lúc sau). Chúng mình đi chứ. |
VLADIMIR | Không được. |
ESTRAGON | Sao thế? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Đúng vậy (một lúc sau). Nhưng làm sao đây? |
VLADIMIR | Không có gì để làm cả. |
ESTRAGON | Nhưng tôi chịu hết nổi rồi. |
VLADIMIR | Anh có muốn một củ cải “nhỏ” không? |
ESTRAGON | Anh chỉ có thứ đó thôi sao? |
VLADIMIR | Có củ cải “nhỏ” và củ cải “trắng”. |
ESTRAGON | Anh không còn củ cải đỏ sao? |
VLADIMIR | Không. Với lại, anh đòi hỏi hơi nhiều, với những củ cải đỏ. |
ESTRAGON | Vậy cho tôi một củ “cải nhỏ” (Vladimir lục lạo trong túi, chỉ thấy toàn củ cải “trắng” thôi, và cuối cùng rút ra được một củ “cải nhỏ”, trao cho Estragon. Estragon xem xét một cách kỹ lưỡng và ngửi ngửi). Nó màu đen! |
VLADIMIR | Đó là một củ cải nhỏ. |
ESTRAGON | Tôi chỉ thích thứ màu hồng thôi, anh cũng biết. |
VLADIMIR | Vậy anh không muốn củ này phải không? |
ESTRAGON | Tôi chỉ thích thứ màu hồng! |
VLADIMIR | Vậy anh hãy trả lại tôi. (Estragon trả lại củ cải nhỏ). |
ESTRAGON | Tôi sẽ kiếm một củ cải đỏ. Không động đậy |
VLADIMIR | Việc này trở thành vô nghĩa thật. |
ESTRAGON | Chưa lấy gì làm vô nghĩa. |
VLADIMIR | Hay là anh thử xem? |
ESTRAGON | Tôi thử đủ thứ rồi. |
VLADIMIR | Tôi muốn nói thử giày. |
ESTRAGON | Phải cần như thế sao? |
VLADIMIR | Để giết thời giờ (Estragon do dự). Tin tôi đi, đó sẽ là một cách để tiêu khiển. |
ESTRAGON | Một sự giải lao. |
VLADIMIR | Một cuộc giải trí. |
ESTRAGON | Một sự giải lao. |
VLADIMIR | Thử đi. |
ESTRAGON | Anh có giúp tôi không? |
VLADIMIR | Dĩ nhiên là có. |
ESTRAGON | Chúng mình cũng tỏ ta khá tháo vát, phải không Đi Đi, khi cùng chung sức. |
VLADIMIR | Phải, phải đấy. Trước hết chúng mình thử chân trái. |
ESTRAGON | Người ta luôn luôn tìm được một cái gì để tự tạo cho mình cảm giác thật hiện hữu, phải không Đi Đi? |
VLADIMIR | (một cách thiếu kiên nhẫn) Phải, phải đấy, chúng mình là những tay phù thủy. Nhưng chúng mình không nên quên việc chúng mình đã khám phá (nhặt lên một chiếc giày). Tới đây, đưa chân ra (Estragon tới gần, giơ chân lên). Chân kia, đồ bò! (Estragon giơ chân kia). Cao lên! (Hai người ôm nhau, loạng choạng dọc sân khấu. Cuối cùng Vladimir mang được giày cho Estragon) Bước thử xem (Estragon bước). Thế nào? |
ESTRAGON | Vừa chân quá. |
VLADIMIR | (lấy một sợi dây trong túi) Để cột nó lại. |
ESTRAGON | (giọng hùng hổ) Không, không, đừng cột lại, đừng cột nó lại! |
VLADIMIR | Anh lầm rồi. Thôi chúng mình thử chân kia đi (như ban nãy). Sao? |
ESTRAGON | Cũng lại vừa chân nữa. |
VLADIMIR | Có đau chân không? |
ESTRAGON | (bước vài bước, nhấn nhấn chân) Chưa thấy đau. |
VLADIMIR | Vậy, anh có thể mang chúng. |
ESTRAGON | Rộng quá. |
VLADIMIR | Một ngày kia, có lẽ anh cũng sẽ có giày, phải không? |
ESTRAGON | Đúng vậy. |
VLADIMIR | Vậy anh mang đôi giày này chứ? |
ESTRAGON | Thôi, nói chuyện về đôi giày này bao nhiêu đó đủ rồi. |
VLADIMIR | Phải đấy, nhưng… |
ESTRAGON | Thôi! (yên lặng). Tôi cũng phải ngồi chứ. |
VLADIMIR | Anh đã ngồi ở chỗ này chiều hôm qua. |
ESTRAGON | Ước gì tôi có thể ngủ được. |
VLADIMIR | Chiều hôm qua, anh đã ngủ rồi. |
ESTRAGON | Để tôi ráng ngủ thử. |
VLADIMIR | Khoan đã (đến gần Estragon và bắt đầu hát lớn) Đô đô đô đô. |
ESTRAGON | (ngẩng đầu lên) Đừng to giọng quá. |
VLADIMIR | (nhỏ hơn) Đô đô đô đô Đô đô đô đô Đô đô đô đô Đô đô… |
VLADIMIR | Đây… tôi đây… đừng có sợ. |
ESTRAGON | À! |
VLADIMIR | Đây… tôi đây… xong rồi. |
ESTRAGON | Tôi tưởng tôi té. |
VLADIMIR | Xong rồi. Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. |
ESTRAGON | Tôi ở trên một… |
VLADIMIR | Thôi, thôi, đừng nói gì hết. Tới đây, chúng mình bách bộ một chút. Dìu Estragon và đưa y đi qua đi lại, cho tới khi Estragon từ chối không muốn bước thêm nữa. |
ESTRAGON | Thôi! Tôi mệt rồi. |
VLADIMIR | Bộ anh thích đứng đây, không làm gì cả sao? |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Tùy anh. |
ESTRAGON | Chúng mình đi chứ. |
VLADIMIR | Không được. |
ESTRAGON | Sao thế? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Ừ, phải đấy (Vladimir đi qua đi lại). Anh không đứng yên được sao? |
VLADIMIR | Tôi lạnh. |
ESTRAGON | Chúng mình tới sớm quá. |
VLADIMIR | Cũng vào chập tối, như mọi hôm. |
ESTRAGON | Nhưng đêm không thấy tới. |
VLADIMIR | Nó sẽ tới bất thình lình, như hôm qua. |
ESTRAGON | Rồi trời sẽ tối om. |
VLADIMIR | Và chúng mình có thể ra đi. |
ESTRAGON | Rồi trời lại sáng trở lại (một lúc sau). Làm sao, làm sao đây? |
VLADIMIR | (ngừng lại giận dữ) Anh hết than phiền chưa? Anh bắt đầu chọc giận tôi, với những lời than vãn của anh. |
ESTRAGON | Tôi đi đây. |
VLADIMIR | (trông thấy cái mũ của Lucky) Kìa! |
ESTRAGON | Vĩnh biệt. |
VLADIMIR | Cái mũ của Lucky! (đến gần bên cái mũ). Suốt một giờ đồng hồ tôi đã ở đây, mà không trông thấy! (khoái trá). Ngon lành! |
ESTRAGON | Anh sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa. |
VLADIMIR | Như vậy tôi đâu có lộn chỗ. Bây giờ chúng mình yên tâm rồi (nhặt lên cái mũ của Lucky, ngắm nghía, sửa nó lại). Trước đây, chắc mũ này đẹp lắm (đội mũ lên, lấy mũ của mình đưa cho Estragon). Cầm lấy. |
ESTRAGON | Cái gì? |
VLADIMIR | Cầm giùm tôi coi. |
VLADIMIR | Mũ vừa với tôi không? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Nhưng anh thấy tôi thế nào? |
ESTRAGON | Tệ lắm. |
VLADIMIR | Nhưng không tệ hơn mọi lần chứ? |
ESTRAGON | Cũng vậy thôi. |
VLADIMIR | Vậy tôi có thể giữ nó luôn. Mũ của tôi làm tôi đau (một lúc sau). Để xem phải nói như thế nào đây? (một lúc sau). Nó cọ vào đầu tôi. |
ESTRAGON | Tôi đi đây. |
VLADIMIR | Anh không muốn chơi sao? |
ESTRAGON | Chơi cái gì? |
VLADIMIR | Chúng mình có thể chơi trò Pozzo và Lucky. |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Tôi, tôi sẽ là Lucky, anh, anh là Pozzo (bắt chước điệu bộ của Lucky, khom người dưới sức nặng của gánh đồ đạc. Estragon nhìn y một cách kinh ngạc) Bắt đầu đi chứ. |
ESTRAGON | Tôi phải làm gì đây? |
VLADIMIR | Chửi tôi đi. |
ESTRAGON | Đồ chó! |
VLADIMIR | Nặng hơn nữa. |
ESTRAGON | Đồ cứt! Đồ dâm đãng! |
VLADIMIR | Bảo tôi suy nghĩ đi. |
ESTRAGON | Sao? |
VLADIMIR | Nói, suy nghĩ, đồ bò! |
ESTRAGON | ... |
VLADIMIR | Không được. |
ESTRAGON | Thôi! |
VLADIMIR | Bảo tôi nhảy đi. |
ESTRAGON | Tôi đi. |
VLADIMIR | Nhảy đi, đồ bò! (uốn éo tại chỗ. Estragon hấp tấp bước ra ngoài). Không được! (ngẩng đầu lên, thấy Estragon không còn đó nữa, la thất thanh). Gô Gô! (yên lặng. Y gần như chạy băng ngang sân khấu. Estragon trở vào một cách vội vàng, thở hổn hển, chạy lại Vladimir. Họ ngừng lại cách nhau vài bước). Cuối cùng lại cũng anh! |
ESTRAGON | (hổn hển) Nguy rồi! |
VLADIMIR | Anh đi đâu vậy? Tôi tưởng anh đi luôn rồi! |
ESTRAGON | Bên bờ sườn núi. Có người ta đi đến. |
VLADIMIR | Ai? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Bao nhiêu người? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | (vẻ chiến thắng) Chính Godot! Dữ không! (ôm lấy Estragon một cách nồng nhiệt). Gô Gô! Chính Godot! Chúng mình thoát rồi! Chúng mình đi gặp ông ta! Đi! (kéo Estragon về phía hậu trường. Estragon cưỡng lại, chạy khỏi tay Vladimir, chạy sang phía bên kia). Gô Gô! Trở lại! (yên lặng. Vladimir chạy về phía hậu trường, nơi Estragon vừa khuất dạng, nhìn ra xa. Estragon lại trở vào một cách vội vàng, chạy lại phía Vladimir. Vladimir quay lại). À, cũng lại anh nữa! |
ESTRAGON | Nguy rồi. |
VLADIMIR | Anh đi có xa không? |
ESTRAGON | Đến bên bờ sườn núi. |
VLADIMIR | Phải đấy, chúng mình đang ở trên cao nguyên. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng mình đang được dọn trên một cái mâm. |
ESTRAGON | Người ta cũng đến bằng ngả này nữa. |
VLADIMIR | Chúng mình bị bao vây! (hoảng hốt, Estragon nhảy xổ vào tấm sơn thủy phía sau sân khấu, vướng vào đó, ngã lăn). Đồ ngu! Không có lối thoát nào bằng ngả đó cả (Vladimir đến đỡ dậy, dẫn Estragon ra phía dãy đèn. Cử chỉ hướng về khán giả). Kìa, có ai đâu. Hãy chạy trốn về phía này. Đi Đi. (đẩy Estragon về phía khán giả. Estragon thụt lùi sợ hãi). Anh không muốn sao? Dầu sao cũng không có gì khó hiểu. Này (suy nghĩ). Anh chỉ còn có cách này, hãy biến đi. |
ESTRAGON | Biến đi đâu? |
VLADIMIR | Ra đằng sau cây (Estragon do dự). Nhanh lên! Đằng sau cây (Estragon chạy lại đứng đằng sau cây; cây che khuất anh ta một phần). Đừng động đậy nữa! (Estragon từ đằng sau cây bước ra). Dầu sao cây này cũng không giúp chúng mình được gì (với Estragon). Anh có điên không chứ? |
ESTRAGON | (bình tĩnh hơn) Tôi đã mất trí (cúi đầu hổ thẹn). Tha lỗi cho tôi! (ngẩng đầu lên một cách kiêu hãnh). Xong rồi! Bây giờ anh sẽ thấy. Cho tôi biết phải làm gì. |
VLADIMIR | Không có gì để làm cả. |
ESTRAGON | Anh, anh sẽ đứng ở đây (kéo Vladimir về phía hậu trường bên trái, đặt anh ta trong trục của đường lộ, quay lưng về phía sân khấu). Đấy đừng động đậy nữa, và ráng canh chừng (chạy về phía hậu trường bên kia. Vladimir quay lại nhìn theo. Estragon ngừng lại, nhìn ra xa, quay lại. Hai người quay đầu nhìn nhau chung lưng như trước kia tiếp tục nhìn nhau một thoáng, kế đó mỗi người lại dõi mắt canh chừng trở lại. Yên lặng một lúc lâu). Anh có thấy ai đi tới không? |
VLADIMIR | (quay lại) Anh nói gì? |
ESTRAGON | (cao giọng) Anh có thấy ai đi tới không? |
VLADIMIR | Không. |
ESTRAGON | Tôi cũng không thấy. |
VLADIMIR | Có lẽ anh lầm rồi. |
ESTRAGON | (quay lại) Anh nói gì? |
VLADIMIR | (cao giọng hơn) Có lẽ anh lầm rồi. |
ESTRAGON | Đừng la to. |
VLADIMIR, ESTRAGON | (cùng quay lại) Có phải… |
VLADIMIR | Ồ, xin lỗi! |
ESTRAGON | Tôi nghe đây. |
VLADIMIR | Không! |
ESTRAGON | Tôi nghe đây. |
VLADIMIR | Tôi ngắt lời anh. |
ESTRAGON | Ngược lại thì có. |
VLADIMIR | Kìa, đừng kiểu cách chứ. |
ESTRAGON | Kìa, anh đừng cứng đầu chứ. |
VLADIMIR | (gằn giọng) Hãy nói hết câu đi. |
ESTRAGON | (cũng vậy) Anh hãy nói cho hết câu của anh đi. |
VLADIMIR | Đồ bần tiện! |
ESTRAGON | Đúng rồi, chúng mình gây gổ với nhau đi. (trao đổi những lời chửi bới. Yên lặng). Bây giờ làm hòa đi. |
VLADIMIR | Gô Gô! |
ESTRAGON | Đi Đi! |
VLADIMIR | Bàn tay của anh! |
ESTRAGON | Đây! |
VLADIMIR | Đến đây trong tay tôi! |
ESTRAGON | Tay của anh? |
VLADIMIR | (mở rộng hai tay) Đây! |
VLADIMIR | Thời gian trôi qua mau lẹ khi chúng mình vui chơi! |
ESTRAGON | Chúng mình làm gì bây giờ? |
VLADIMIR | Chờ đợi. |
ESTRAGON | Chờ đợi. |
VLADIMIR | Hay là chúng mình tập luyện? |
ESTRAGON | Những động tác của chúng mình. |
VLADIMIR | Để mềm dẻo. |
ESTRAGON | Để giãn gân. |
VLADIMIR | Để toàn chuyển cơ thể. |
ESTRAGON | Để giãn gân. |
VLADIMIR | Để cho ấm. |
ESTRAGON | Để cho yên. |
VLADIMIR | Chúng mình làm đi. |
ESTRAGON | (ngừng lại) Thôi. Tôi mệt rồi. |
VLADIMIR | (ngừng lại) Chúng mình không thấy hứng. Dầu sao cũng thở vài cái đi. |
ESTRAGON | Tôi không muốn thở nữa. |
VLADIMIR | Anh có lý (ngừng lại). Dầu sao chúng mình cũng giả làm cây đi, để giữ thăng bằng. |
ESTRAGON | Giả làm cây? |
VLADIMIR | (ngừng lại) Tới phiên anh. |
ESTRAGON | Anh cho rằng Thượng đế trông thấy tôi. |
VLADIMIR | Phải nhắm mắt lại. |
ESTRAGON | (ngừng lại, giơ hai nắm tay lên, la lớn) Thượng đế hãy thương xót tôi! |
VLADIMIR | (tức bực) Còn tôi? |
ESTRAGON | Tôi! Tôi! Hãy thương xót! Tôi! |
POZZO | (bấu vào Lucky khiến y lảo đảo) Cái gì thế? Ai la đấy! |
ESTRAGON | Godot đấy phải không? |
VLADIMIR | Đến vừa lúc (tới gần mớ đồ đạc, Estragon đi theo). Cuối cùng thì có tiếp viện! |
POZZO | (thất thanh) Cứu tôi với. |
ESTRAGON | Godot đấy phải không? |
VLADIMIR | Chúng mình đã bắt đầu suy yếu. Giờ chúng mình có thể trải qua đêm nay một cách bảo đảm rồi. |
POZZO | Cứu tôi! |
ESTRAGON | Ông ta kêu cứu. |
VLADIMIR | Chúng mình không còn cô độc nữa, chờ đợi ban đêm, chờ đợi Godot, chờ đợi, chờ đợi. Cả buổi chiều chúng mình đã phải tranh đấu, với những phương tiện riêng. Bây giờ xong rồi. Chúng mình đã bước qua ngày mai rồi. |
ESTRAGON | Nhưng họ chỉ qua đây thôi. |
POZZO | Cứu tôi! |
VLADIMIR | Thời gian bắt đầu trôi qua một cách khác. Mặt trời sẽ lặn xuống, mặt trăng sẽ mọc lên và chúng mình sẽ rời khỏi nơi này. |
ESTRAGON | Nhưng họ chỉ đi qua đây thôi. |
VLADIMIR | Như thế cũng đủ rồi. |
POZZO | Hãy thương xót giùm tôi. |
VLADIMIR | Tội nghiệp Pozzo! |
ESTRAGON | Tôi đã rõ là chính ông ta. |
VLADIMIR | Ai? |
ESTRAGON | Godot. |
VLADIMIR | Nhưng ông ta không phải Godot. |
ESTRAGON | Không phải Godot! |
VLADIMIR | Không phải Godot. |
ESTRAGON | Vậy ông ta là ai? |
VLADIMIR | Chính Pozzo. |
POZZO | Chính tôi! Chính tôi! Đỡ giùm tôi dậy. |
VLADIMIR | Ông ta không thể đứng dậy. |
ESTRAGON | Chúng mình đi chứ. |
VLADIMIR | Không thể được. |
ESTRAGON | Sao thế? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Phải đấy! |
VLADIMIR | Có thể ông ta còn mớ xương dành cho anh. |
ESTRAGON | Xương? |
VLADIMIR | Xương gà. Anh không nhớ sao? |
ESTRAGON | Ông ta đấy sao? |
VLADIMIR | Phải. |
ESTRAGON | Hỏi thử ông ta. |
VLADIMIR | Hay là chúng mình giúp ông ta trước? |
ESTRAGON | Giúp việc gì? |
VLADIMIR | Đỡ ông ta đứng dậy. |
ESTRAGON | Ông ta đứng dậy không được sao? |
VLADIMIR | Ông ta muốn đứng dậy. |
ESTRAGON | Thì ông ta cứ đứng dậy. |
VLADIMIR | Ông ta không đứng dậy được. |
ESTRAGON | Ông ta bị gì thế? |
VLADIMIR | Tôi không biết. |
ESTRAGON | Hay là chúng mình thử hỏi về mớ xương trước? Nếu ông ta từ chối chúng mình sẽ bỏ mặc ông ta. |
VLADIMIR | Anh muốn nói là ông ta ở trong tay chúng mình phải không? |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Và phải đặt điều kiện để chúng mình giúp đỡ? |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Trông có vẻ thông minh. Nhưng tôi sợ một việc. |
ESTRAGON | Việc gì? |
VLADIMIR | Sợ Lucky nổi nóng bất tử. Lúc đó chúng mình sẽ chết. |
ESTRAGON | Lucky? |
VLADIMIR | Chính anh ta đã tấn công anh hôm qua… |
ESTRAGON | Tôi nói với anh, họ những mười người. |
VLADIMIR | Không, trước đó, chính anh ta đã đá anh. |
ESTRAGON | Anh ta ở đây sao? |
VLADIMIR | Hãy trông kìa (phác cử chỉ về phía Lucky). Bây giờ anh ta bất động. Nhưng anh ta có thể làm dữ bất cứ lúc nào. |
ESTRAGON | Hay là chúng mình thử trị anh ta một trận, cho nên thân? |
VLADIMIR | Anh muốn nói là chúng mình nhào lại đánh anh ta trong khi đang ngủ? |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Đó là một ý kiến hay. Nhưng chúng mình có làm được hay không? Anh ta có ngủ thật không? (một lúc sau). Không, tốt hơn hết có lẽ nên lợi dụng lúc Pozzo kêu cứu để ra tay, đánh cuộc trên sự biết ơn ấy. |
ESTRAGON | Ông ta không còn yêu cầu điều gì nữa cả. |
VLADIMIR | Tại vì ông ta đã mất hy vọng. |
ESTRAGON | Có thể. Nhưng… |
VLADIMIR | Chúng mình không nên mất thời giờ chuyện trò vô ích. (một lúc sau. Giọng hùng hổ). Chúng mình phải làm một cái gì, không nên làm lỡ mất cơ hội! Không phải lúc nào những ta cũng cần đến chúng mình. Đúng ra không phải người ta cần đến mình. Những người khác cũng làm được như vậy, nếu không nói là hay hơn. Lời kêu gọi mà chúng mình vừa nghe, đúng ra nhằm vào toàn thể nhân loại. Nhưng ở nơi này, vào lúc này, nhân loại là chúng mình dầu việc đó chúng mình thích hay không? Chúng mình phải lợi dụng việc đó, trước khi đã quá muộn màng, chúng mình hãy hình dung cho chắc chắn một lần, cái may mắn mà sự đau khổ đã mang lại cho chúng mình. Anh nghĩ sao? |
ESTRAGON | Tôi không có nghe. |
VLADIMIR | Đúng là khi cân nhắc một cách nghiêm chỉnh, những thiệt hơn, chúng mình cũng đã làm danh dự cho chính thân phận của mình rồi đấy. Con cọp nhào tới cứu đồng loại của nó không chút suy nghĩ. Hoặc là nó chạy trốn trong rừng rậm. Nhưng vấn đề không phải ở đó. Chúng mình làm gì ở đây, đó là điều chúng mình phải tự hỏi. Chúng mình may mắn nhận biết điều ấy. Phải, ở trong cơn hỗn độn vô cùng này, chỉ có một việc rõ ràng: chúng mình chờ Godot tới. |
ESTRAGON | Đúng vậy. |
VLADIMIR | Hoặc là chờ màn đêm rủ xuống (một lúc sau). Chúng mình đang có hẹn, chỉ có thế. Chúng mình không phải là thần thánh, nhưng chúng mình đang có hẹn. Có bao nhiêu người có thể nói như vậy? |
ESTRAGON | Cả khối người. |
VLADIMIR | Anh tin là thế sao? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Có thể lắm. |
POZZO | Cứu tôi với! |
VLADIMIR | Điều chắc chắn, là thời gian trôi chậm, trong những điều kiện này, và thúc đẩy chúng mình phải làm những hành động cho qua ngày giờ; những hành động này, phải nói sao đây, mới trông qua có vẻ hữu lý, và chúng mình sẽ quen đi. Anh có thể cho đó chẳng qua là để ngăn cản lý trí của chúng mình khỏi chìm xuồng. Đó là điều ai cũng đồng ý. Nhưng phải chăng lý trí này đã lai vãng trong đêm tối khôn cùng của đáy biển, đó là điều mà đôi khi tôi tự hỏi. Anh có theo kịp lý luận của tôi không? |
ESTRAGON | Chúng mình điên rồ khi được sinh ra. Một vài người vẫn còn điên rồ. |
POZZO | Cứu tôi với, tôi sẽ cho các anh tiền. |
ESTRAGON | Bao nhiêu? |
POZZO | Năm quan. |
ESTRAGON | Không đủ. |
VLADIMIR | Tôi không nghĩ đến mức đó. |
ESTRAGON | Bộ anh thấy là đủ sao? |
VLADIMIR | Không, tôi muốn nói tới mức xác nhận rằng tôi đã điên khi chào đời. Nhưng vấn đề không |
phải ở đó. | |
POZZO | Hai trăm. |
VLADIMIR | Chúng mình chờ đợi. Chúng mình buồn chán. (giơ tay lên). Không, đừng phản đối, chúng mình buồn chán ghê lắm, đó là điều không thể chối cãi. Tốt lắm. Một cơ hội tiêu khiển đã tới và chúng mình đang làm gì? Chúng mình để cho nó mục nát. Thôi đi, hãy làm việc (tới gần bên Pozzo, ngừng lại). Trong khoảnh khắc, mọi việc sẽ tan biến, chúng mình lại một mình đi giữa nỗi cô đơn (mơ màng). |
POZZO | Hai trăm. |
VLADIMIR | Người ta tới đây. |
ESTRAGON | Hai người sao thế? |
VLADIMIR | Cứu tôi với! |
ESTRAGON | Tôi đi đây. |
VLADIMIR | Đừng bỏ rơi tôi! Họ sẽ giết tôi. |
POZZO | Tôi ở đâu đây? |
VLADIMIR | Gô Gô! |
POZZO | Cứu tôi với! |
VLADIMIR | Hãy giúp tôi! |
ESTRAGON | Tôi, tôi đi đây. |
VLADIMIR | Giúp tôi trước đã. Rồi chúng mình sẽ cùng lên đường. |
ESTRAGON | Chắc không? |
VLADIMIR | Tôi xin thề! |
ESTRAGON | Và chúng mình sẽ không bao giờ trở lại. |
VLADIMIR | Không bao giờ! |
ESTRAGON | Chúng mình sẽ đi tới Arriège. |
VLADIMIR | Rồi anh sẽ đi dạo tại đó. |
ESTRAGON | Anh nực cười vậy? |
VLADIMIR | Pozzo. |
POZZO | Chính tôi! Chính tôi! Thương xót giùm tôi! |
ESTRAGON | Chán quá. |
VLADIMIR | Nhanh! Nhanh lên! Đưa tay anh đây! |
ESTRAGON | Tôi đi đây (một lúc sau. Giọng cao hơn). Tôi đi đây. |
VLADIMIR | Dù thế nào, cuối cùng tôi vẫn có thể đứng dậy một mình (cố gắng đứng dậy, ngã xuống trở lại). Trước hay sau gì cũng thế. |
ESTRAGON | Anh sao vậy? |
VLADIMIR | Cút đi. |
ESTRAGON | Anh ở lại đây sao? |
VLADIMIR | Chỉ tạm thời thôi. |
ESTRAGON | Đứng dậy xem, anh sẽ cảm lạnh. |
VLADIMIR | Đừng lo cho tôi. |
ESTRAGON | Kìa, Đi Đi, đừng cứng đầu (chìa tay về phía Vladimir hối hả chụp lấy). Thôi, đứng dậy! |
VLADIMIR | Kéo đi! |
POZZO | Cứu tôi với! |
VLADIMIR | Chúng tôi đây. |
POZZO | Các ông là ai vậy? |
VLADIMIR | Chúng tôi là những Con Người. |
ESTRAGON | Mình sướng thật, trên mặt đất này! |
VLADIMIR | Anh ngồi dậy được không? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Thử xem. |
ESTRAGON | Lát nữa, lát nữa đã. |
POZZO | Gì thế? |
VLADIMIR | (nói to) Anh có chịu im lại không chứ! Đồ ôn dịch! Anh chỉ nghĩ tới riêng mình. |
ESTRAGON | Hay chúng mình thử nhắm mắt ngủ. |
VLADIMIR | Anh có nghe ông ta nói không? Ông ta muốn biết việc gì xảy ra! |
ESTRAGON | Kệ ông ta. Ngủ đi. |
POZZO | Thương xót giùm tôi! Thương xót giùm tôi! |
ESTRAGON | (giật mình) Sao? Gì thế? |
VLADIMIR | Bộ anh ngủ hay sao? |
ESTRAGON | Có lẽ. |
VLADIMIR | Cũng chính Pozzo chó đẻ này. |
ESTRAGON | Bảo ông ta câm mồm lại đi! Hãy đập vỡ mặt ông ta! |
VLADIMIR | (đánh Pozzo) Im chưa? Ông có chịu câm miệng lại không? Đồ súc sinh! (Pozzo thoát khỏi, la lên đau đớn và bò ra xa. Thỉnh thoảng ngừng lại, quờ quạng không khí theo điệu bộ người mù, và kêu Lucky. Vladimir, chống cùi chỏ, lấy mắt theo dõi). Ông ta trốn thoát! (Pozzo ngã xuống. Yên lặng). Ông ta té nhào! |
ESTRAGON | Ông ta ngồi dậy được sao? |
VLADIMIR | Không. |
ESTRAGON | Thế sao anh nói ông ta té nhào. |
VLADIMIR | Ông ta quì gối (yên lặng). Có lẽ chúng mình đã hơi mạnh tay. |
ESTRAGON | Chúng mình đâu có thường như vậy. |
VLADIMIR | Ông ta yêu cầu chúng mình giúp. Chúng mình đã làm ông ta thành điếc. Ông ta khẩn khoản. |
Chúng mình lại đánh đập ông ta. | |
ESTRAGON | Đúng vậy. |
VLADIMIR | Ông ta không còn cựa quậy nữa. Có lẽ đã chết rồi. |
ESTRAGON | Chính tại muốn giúp ông ta mà mình kẹt như vầy. |
VLADIMIR | Đúng vậy. |
ESTRAGON | Anh có mạnh tay quá không? |
VLADIMIR | Tôi có đánh ông ta vài cú mạnh. |
ESTRAGON | Lẽ ra anh không nên như vậy. |
VLADIMIR | Chính anh muốn thế mà. |
ESTRAGON | Đúng (một lúc sau). Bây giờ chúng mình làm gì đây? |
VLADIMIR | Phải chi tôi bò được tới ông ta. |
ESTRAGON | Đừng rời tôi. |
VLADIMIR | Hay là tôi thử gọi ông ta? |
ESTRAGON | Đúng đây, gọi ông ta đi. |
VLADIMIR | Pozzo! (một lúc sau). Pozzo! (một lúc sau). Ông ta không trả lời nữa. |
ESTRAGON | Chúng mình thử gọi ông ta. |
VLADIMIR, ESTRAGON | Pozzo! Pozzo! |
VLADIMIR | Ông ta động đậy. |
ESTRAGON | Có chắc là ông ta tên Pozzo không? |
VLADIMIR | (e ngại) Ông Pozzo! Trở lại đây! Chúng tôi sẽ không làm ông đau nữa. |
ESTRAGON | Hay chúng mình thử với một kẻ khác? |
VLADIMIR | Tôi sợ ông ta phải bị thương nặng. |
ESTRAGON | Như vậy thì thú lắm. |
VLADIMIR | Cái gì thú? |
ESTRAGON | Thử với những kẻ khác, lần lượt với những kẻ khác. Cho qua thời giờ. Thế nào chúng mình cũng gặp phải tay đối thủ. |
VLADIMIR | Tôi nói với anh ông ta tên Pozzo. |
ESTRAGON | Chờ xem, xem nào (suy nghĩ). Abel! Abel! |
POZZO | Cứu tôi với! |
ESTRAGON | Thấy không. |
VLADIMIR | Tôi bắt đầu chán trò chơi này rồi. |
ESTRAGON | Có thể tên khác là Cain (gọi). Cain! Cain! |
ESTRAGON | Đó là toàn thể nhân loại (yên lặng). Hãy nhìn đám mây nhỏ kia. |
VLADIMIR | (ngước mắt lên) Đâu nào? |
ESTRAGON | Kìa, nhìn thẳng phía trên đầu. |
VLADIMIR | Rồi sao? (một lúc sau). Có gì lạ thường đâu! |
ESTRAGON | Bây giờ chúng mình hãy sang qua một cái gì? Khác đi, đồng ý chứ? |
VLADIMIR | Tôi định đề nghị với anh đấy. |
ESTRAGON | Nhưng sang qua cái gì đây. |
VLADIMIR | À, thì ra thế! |
ESTRAGON | Hay là để bắt đầu chúng mình đứng dậy đi? |
VLADIMIR | Chúng mình cứ thử xem. |
ESTRAGON | Không khó khăn gì cả. |
VLADIMIR | Muốn, chỉ có muốn là được. |
ESTRAGON | Và bây giờ? |
POZZO | Cứu tôi với! |
ESTRAGON | Chúng mình đi đi. |
VLADIMIR | Không thể được. |
ESTRAGON | Sao thế? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Đúng vậy (một lúc sau). Phải làm gì đây? |
POZZO | Cứu tôi với! |
VLADIMIR | Hay là chúng mình thử cứu ông ta? |
ESTRAGON | Phải làm gì đây? |
VLADIMIR | Ông ta muốn đứng dậy. |
ESTRAGON | Thì sao? |
VLADIMIR | Ông ta muốn được chúng mình giúp đứng dậy. |
ESTRAGON | Vậy thì hãy giúp ông ta. Còn chờ đợi gì nữa? |
VLADIMIR | Phải đỡ lấy ông ta (như ban nãy. Pozzo đứng giữa, câu vào cổ hai người). Cần cho ông ta quen thế đứng (với Pozzo). Khá chứ. |
POZZO | Các ông là ai vậy? |
VLADIMIR | Ông không nhận ra chúng tôi sao? |
POZZO | Tôi mù. |
ESTRAGON | Có thể ông trong tương lai ông ta sẽ sáng mắt lại. |
VLADIMIR | (với Pozzo) Từ bao giờ thế? |
POZZO | Tôi đã có một cặp mắt thật tốt – nhưng các ông có phải là bạn không? |
ESTRAGON | (cười nắc nẻ) Ông ta hỏi chúng mình có phải là bạn không! |
VLADIMIR | Không, ông muốn hỏi có phải là bạn của ông ta. |
ESTRAGON | Rồi sao nữa? |
VLADIMIR | Chứng cớ, là chúng mình đã giúp đỡ ông ta. |
ESTRAGON | Đúng vậy! Chúng mình giúp ông ta không nếu không phải là bạn của ông ta? |
VLADIMIR | Có thể lắm. |
ESTRAGON | Dĩ nhiên. |
VLADIMIR | Thôi đừng lý luận về việc này nữa. |
POZZO | Các ông có phải là những tên cướp không? |
ESTRAGON | Tên cướp! Chúng mình có vẻ ăn cướp không chứ? |
VLADIMIR | Coi kìa! Ông ta mù mắt mà. |
ESTRAGON | Phải đấy (một lúc sau). Ông ta vẫn nói. |
POZZO | Các ông đừng rời tôi… |
VLADIMIR | Không làm gì có chuyện ấy. |
ESTRAGON | Hiện tại. |
POZZO | Mấy giờ rồi. |
ESTRAGON | (nhìn trời) Xem nào… |
VLADIMIR | Bây giờ?... Tám giờ?... |
ESTRAGON | Cái đó còn tùy mùa. |
POZZO | Trời đang chiều có phải? |
ESTRAGON | Mặt trời như mọc lên trở lại. |
VLADIMIR | Làm gì có chuyện ấy. |
ESTRAGON | Hay là bình minh? |
VLADIMIR | Đừng nói bậy. Hướng Đông bên kia kìa. |
ESTRAGON | Sao anh biết? |
POZZO | (lo lắng) Bây giờ có phải đang chiều không? |
VLADIMIR | Với lại, nó không im lìm một chỗ. |
ESTRAGON | Tôi nói với anh nó mọc lên trở lại. |
POZZO | Tại sao các ông không trả lời? |
ESTRAGON | Tại vì chúng tôi không muốn nói điều bậy với ông. |
VLADIMIR | (giọng tin tưởng) Đây là buổi chiều, thưa ông, chúng tôi tới đây vào buổi chiều. Anh bạn tôi muốn làm tôi nghi ngờ điều đó, và tôi phải thú nhận là tôi đã bị lung lạc trong giây lát. Nhưng tôi không có sống cái ngày dài lê thê vô tích sự này và tôi có thể đoán chắc với ông rằng ngày đã sắp tàn rồi (một lúc sau). Ngoài việc đó ra, ông cảm thấy thế nào? |
ESTRAGON | Còn phải gánh vác ông ta bao lâu nữa? (buông thả Pozzo ra phần nào, nhưng lại chụp trở lại khi thấy Pozzo suýt ngã xuống lại). Chúng mình đâu phải là tượng người. |
VLADIMIR | Ông nói là trước kia ông thấy rõ lắm, nếu tôi không nghe lầm? |
POZZO | Phải, tôi thấy rõ lắm. |
ESTRAGON | (tức bực) Hãy nói rõ hơn! Nói cho rõ hơn! |
VLADIMIR | Để ông ta yên. Anh không thấy là ông ta đang nhớ lại hạnh phúc của mình sao (một lúc sau). Memoria practeritorum bonorum - việc đó có lẽ sẽ nhọc nhằn đấy. |
POZZO | Phải, rõ lắm. |
VLADIMIR | Rồi việc ấy đến với ông bất thình lình phải không? |
POZZO | Rõ lắm! |
VLADIMIR | Tôi hỏi ông có phải việc ấy đến bất thình lình không. |
POZZO | Một ngày nọ tôi thức giấc, đui mù như số phận (một lúc sau). Đôi khi tôi tự hỏi không biết tôi còn đang ngủ không. |
VLADIMIR | Bao giờ thế? |
POZZO | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Nhưng không xảy ra trước hôm qua… |
POZZO | Các ông đừng hỏi tôi. Người mù không có ý niệm về thời gian (một lúc sau). Những việc của thời gian, họ cũng không thấy nữa. |
VLADIMIR | Ơ kìa! Tôi tưởng ngược lại chứ. |
ESTRAGON | Tôi đi đây. |
POZZO | Chúng ta đang ở đâu đây? |
VLADIMIR | Tôi không biết. |
POZZO | Có phải chúng mình ở nơi gọi là La Planche không? |
VLADIMIR | Tôi không biết. |
POZZO | Trông giống cái gì vậy? |
VLADIMIR | (nhìn quanh) Không thể mô tả được. Trông không giống cái gì cả. Không có cái gì cả. Chỉ có một cái cây. |
POZZO | Vậy không phải La Planche. |
ESTRAGON | (thất vọng) Trò tiêu khiển thật nhạt! |
POZZO | Người nô bộc của tôi đâu rồi? |
VLADIMIR | Anh ta ở đằng kia. |
POZZO | Tại sao nó không trả lời khi tôi gọi? |
VLADIMIR | Tôi không biết. Anh ta có vẻ đang ngủ. Có thể anh ta đã chết rồi. |
POZZO | Thật ra, cái gì đã xảy ra vậy? |
ESTRAGON | Thật ra! |
VLADIMIR | Ông và anh ta đã bị té. |
POZZO | Đến xem thử có bị thương không. |
VLADIMIR | Nhưng chúng tôi không thể rời ông. |
POZZO | Các ông không cần phải đi hai người. |
VLADIMIR | (với Estragon) Đi đi chứ. |
POZZO | Phải đấy, để bạn của ông đi đi. Ông ta hôi thối quá. |
VLADIMIR | Anh hãy đi đánh thức anh ta dậy. |
ESTRAGON | Sau trận đòn anh ta đã cho tôi à! Đời nào. |
VLADIMIR | À, cuối cùng anh lại nhớ lại chuyện ấy. |
ESTRAGON | Tôi không nhớ gì cả. Chính anh đã nói với tôi điều đó. |
VLADIMIR | Đúng vậy (với Pozzo). Bạn của tôi sợ. |
POZZO | Không có gì để sợ cả. |
VLADIMIR | (với Estragon) Ê này, những người anh thấy ban nãy, họ đi đâu rồi? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Có thể họ ẩn núp đâu đó, đang rình rập chúng mình. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Có thể họ đã dừng lại. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Để nghỉ ngơi. |
ESTRAGON | Để lấy lại sức. |
VLADIMIR | Có thể họ đã thoái lui trở về. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Có thể đó chỉ là một cái nhìn. |
ESTRAGON | Một ảo tưởng. |
VLADIMIR | Một ảo giác. |
ESTRAGON | Một ảo tưởng. |
POZZO | Ông ta chờ gì thế? |
VLADIMIR | (với Estragon) Anh chờ gì vậy? |
ESTRAGON | Godot. |
VLADIMIR | (với Pozzo) Tôi đã nói với ông rằng bạn tôi sợ. Hôm qua người ở của ông đã tấn công anh ta, trong lúc anh chỉ muốn lau nước mắt. |
POZZO | À, nhưng đừng bao giờ tử tế với loại người này. Họ không chịu đựng được sự tử tế. |
VLADIMIR | Thật ra bạn tôi phải làm gì? |
POZZO | Trước hết ông ta nên kéo dậy, dĩ nhiên là phải chú ý đừng làm nó nghẹt thở. Thường thường, như vậy cũng đủ làm nó phải ứng. Nếu không, ông hãy đá nó, dưới bụng và trên mặt nhiều chừng nào hay chừng ấy. |
VLADIMIR | (với Estragon) Thấy chưa, không có gì để sợ cả. Đây còn là một cơ hội để anh rửa hận. |
ESTRAGON | Và nếu anh ta tự vệ? |
POZZO | Không, không, anh ta không bao giờ tự vệ. |
VLADIMIR | Tôi sẽ bay tới cứu anh. |
ESTRAGON | Anh đừng rời mắt khỏi tôi, nhớ chứ! (bước về phía Lucky). |
VLADIMIR | Trước hết hãy xem anh ta còn sống không. Không cần phải đánh đập, nếu anh ta chết rồi. |
ESTRAGON | (nghiêng về phía Lucky) Anh ta thở. |
VLADIMIR | Vậy làm đi. |
ESTRAGON | (dừng lại trên một chân) Ồ, thằng chó đẻ! |
POZZO | Việc gì xảy ra nữa thế? |
VLADIMIR | Anh bạn tôi bị thương. |
POZZO | Còn Lucky. |
VLADIMIR | Vậy chính anh ta đấy sao? |
POZZO | Anh nói gì? |
VLADIMIR | Chính Lucky đấy sao? |
POZZO | Tôi không rõ. |
VLADIMIR | Còn ông có phải là Pozzo? |
POZZO | Phải, chính tôi là Pozzo. |
VLADIMIR | Cũng những người hôm qua. Có phải không. |
POZZO | Hôm qua? |
VLADIMIR | Chúng mình đã gặp nhau hôm qua (yên lặng). Ông không nhớ sao? |
POZZO | Tôi không nhớ đã gặp ai hôm qua cả. Nhưng ngày mai tôi cũng sẽ không nhớ đã gặp ai hôm nay. Ông đừng tin nơi tôi. Thôi bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Đứng dậy! |
VLADIMIR | Ông đã đem anh ta tới Saint Sauveur để bán. Ông đã nói như thế với chúng tôi. Anh ta đã nhảy múa. Đã suy nghĩ. Ông thì sáng mắt. |
POZZO | Nếu ông muốn. Xin hãy buông tôi ra (Vladimir xê người ra). Đứng dậy. |
VLADIMIR | Anh ta ngồi dậy. |
POZZO | Tốt lắm. |
VLADIMIR | Ông và anh ta định đi đâu thế? |
POZZO | Tôi không quan tâm đến việc đó! |
VLADIMIR | Hai người thay đổi nhiều quá! |
POZZO | Roi! (Lucky để đồ đạc xuống, tìm ngọn roi, đưa cho Pozzo, nhặt đồ đạc lên). Đây! (Lucky đặt đồ đạc xuống, đặt đầu dây vào tay Pozzo, nhặt đồ đạc lên lại). |
VLADIMIR | Cái gì trong va li thế? |
POZZO | Cát (kéo dây). Bước tới. (Lucky chuyển động Pozzo theo sau). |
VLADIMIR | Khoan đã. |
POZZO | Việc gì đã xảy ra thế? |
VLADIMIR | Anh ta ngã xuống. |
POZZO | Nhanh lên, các ông hãy đỡ nó ngồi dậy trước khi nó ngủ lịm. |
VLADIMIR | Ông sẽ không ngã xuống nếu tôi buông ông ra chứ? |
POZZO | Tôi không tin là tôi ngã. |
VLADIMIR | Đứng dậy! Đồ heo! (Lucky đứng dậy, nhặt mớ đồ đạc), Anh ta đứng dậy rồi. |
POZZO | (giơ tay) Dây! |
VLADIMIR | Khoan đi đã. |
POZZO | Tôi đi đây. |
VLADIMIR | Hai người sẽ làm gì nếu bị ngã mà không có ai nâng hết. |
POZZO | Chúng tôi sẽ chờ đợi cho tới khi nào chúng tôi có thể ngồi dậy được. Sau đó chúng tôi lại đi. |
VLADIMIR | Trước khi đi, ông hãy bảo anh ta hát thử. |
POZZO | Bảo ai? |
VLADIMIR | Lucky. |
POZZO | Hát? |
VLADIMIR | Phải đấy. Hay là suy nghĩ. Hoặc đọc bài. |
POZZO | Nhưng nó bị câm. |
VLADIMIR | Câm! |
POZZO | Đúng vậy. Nó cũng không rên siết được nữa. |
VLADIMIR | Câm! Từ bao giờ? |
POZZO | (đột nhiên trở nên giận dữ) Ông có ngừng đầu độc tôi với những câu chuyện về thời gian của ông chưa? Thật là vô nghĩa! Bao giờ! Bao giờ! Một ngày nào đó, như thế không đủ sao, một ngày như bao nhiêu ngày khác, nó đã trở thành câm, một ngày nào đó tôi trở thành mù, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành điếc, một ngày nào đó chúng ta sinh ra, một ngày nào đó chúng ta sẽ chết, cùng một ngày, cùng một khoảnh khắc, như thế không đủ với ông sao? (điềm đạm hơn). Họ đã ra đời trên một nấm mồ, ánh sáng sáng lên trong một khoảnh khắc, rồi lại tối lại (kéo sợi dây). Bước tới. |
ESTRAGON | (cử chỉ hoảng hốt, ngôn ngữ rối loạn. Cuối cùng nói) Tại sao không bao giờ anh để tôi ngủ hết vậy? |
VLADIMIR | Tôi cảm thấy cô đơn. |
ESTRAGON | Tôi đã nằm mơ thấy mình được hạnh phúc. |
VLADIMIR | Như thế cũng làm qua được thời giờ chờ đợi. |
ESTRAGON | Tôi đã mơ thấy rằng… |
VLADIMIR | Im đi! (yên lặng). Tôi tự hỏi không biết ông ta có mù thật không. |
ESTRAGON | Ai? |
VLADIMIR | Một người mù thật có bao giờ nói là hắn không có ý niệm về thời gian không? |
ESTRAGON | Ai? |
VLADIMIR | Pozzo. |
ESTRAGON | Ông ta mù sao? |
VLADIMIR | Ông ta đã cho biết như thế. |
ESTRAGON | Rồi sao? |
VLADIMIR | Hình như ông ta nhìn thấy chúng mình. |
ESTRAGON | Anh mơ thấy như thế à (một lúc sau). Chúng mình đi chứ. Không được. Phải đến (một lúc sau). Anh có chắc là không phải ông ta không? |
VLADIMIR | Ai? |
ESTRAGON | Godot. |
VLADIMIR | Nhưng mà ai? |
ESTRAGON | Pozzo. |
VLADIMIR | Không! Không! (một lúc sau). Không! |
ESTRAGON | Tôi cũng phải ngồi dậy chớ (ngồi dậy một cách khó nhọc). Úi da? |
VLADIMIR | Tôi không biết phải nghĩ gì. |
ESTRAGON | Cái chân của tôi! (ngồi lại cố gắng cởi giày). Giúp tôi với! |
VLADIMIR | Tôi có ngủ thiếp trong lúc người khác đau khổ không? Tôi có đang ngủ trong lúc này không? Ngày mai, khi tôi tưởng tôi thức, tôi sẽ nói gì về ngày này? Nói rằng với Estragon một người bạn thân, ở nơi này cho tới chiều tối, tôi đã chờ đợi Godot? Rằng Pozzo đã đi qua, với người nô bộc của ông ta, và ông ta đã trò chuyện với chúng mình? Chắc vậy. Nhưng trong tất cả những việc đó, có cái gì thật không? (Estragon vì không cởi giày được, nên ngủ trở lại. Vladimir nhìn y). Anh ta sẽ không hay biết gì cả. Anh ta sẽ nói tới những cú bị đánh và tôi sẽ cho anh một củ cải đỏ (một lúc sau). Không khí đầy dẫy những tiếng la của chúng ta (lắng tai). Nhưng thói quen làm êm dịu tất cả (nhìn Estragon). Tôi cũng vậy, một người khác nhìn tôi tự nhủ. Anh ta đang ngủ, không hay biết gì, anh ta cứ ngủ (một lúc sau). Tôi không thể tiếp tục được (một lúc sau). Tôi đã nói gì? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông… (Vladimir quay lại). Thưa ông Albert… |
VLADIMIR | Hãy lặp lại (một lúc sau. Với cậu thiếu niên). Cháu không nhận ra bác sao? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông không ạ… |
VLADIMIR | Có phải hôm qua cháu có tới không? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông không ạ. |
VLADIMIR | Đây là lần đầu tiên cháu tới đây à? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông phải. |
VLADIMIR | Ông Godot gởi cháu tới đây. |
THIẾU NIÊN | Thưa vâng. |
VLADIMIR | Ông ta không tới chiều nay sao. |
THIẾU NIÊN | Thưa ông không ạ. |
VLADIMIR | Nhưng ngày mai ông ta sẽ tới chứ. |
THIẾU NIÊN | Thưa vâng. |
VLADIMIR | Chắc không. |
VLADIMIR | Thưa chắc ạ. |
VLADIMIR |
Cháu có gặp ai khác không? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông không. |
VLADIMIR | Hai người (do dự)… đàn ông khác. |
THIẾU NIÊN | Thưa ông, cháu không gặp ai hết. |
VLADIMIR | Ông ta bận làm gì, Ông Godot ấy? (một lúc sau). Cháu có nghe bác hỏi sao không? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông có nghe ạ. |
VLADIMIR | Sao? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông, Ông Godot không bận gì cả. |
VLADIMIR | Anh cháu có mạnh không? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông anh cháu đang bệnh. |
VLADIMIR | Có lẽ chính anh cháu đã đến đây hôm qua. |
THIẾU NIÊN: | Thưa ông, cháu không biết. |
VLADIMIR | Ông Godot có râu ở quai hàm chứ? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông có ạ. |
VLADIMIR | Màu vàng hay là… (do dự)… hay là đen? |
THIẾU NIÊN | (do dự) Thưa ông, cháu nghĩ là màu trắng. |
VLADIMIR | Trời ơi! |
THIẾU NIÊN | Thưa ông, cháu phải nói gì với ông Godot? |
VLADIMIR | Hãy nói với ông – (ngừng nói) – hãy nói với ông ta là cháu đã gặp bác và – (suy nghĩ) – cháu có gặp bác (một lúc sau, Vladimir tiến tới, cậu thiếu niên lùi lại, Vladimir dừng lại, cậu thiếu niên cũng dừng lại). Này, có chắc là cháu có gặp bác không, ngày mai cháu có nói là chưa hề gặp bác không? |
ESTRAGON | Anh bị gì vậy? |
VLADIMIR | Có bị gì đâu. |
ESTRAGON | Tôi, tôi đi đây. |
VLADIMIR | Tôi cũng thế. |
ESTRAGON | Tôi ngủ có lâu không? |
VLADIMIR | Tôi không biết. |
ESTRAGON | Chúng mình đi đâu? |
VLADIMIR | Không xa đây mấy. |
ESTRAGON | Không, không, chúng mình hãy đi xa nơi này! |
VLADIMIR | Không được. |
ESTRAGON | Sao thế. |
VLADIMIR | Ngày mai phải trở lại. |
ESTRAGON | Để làm gì? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Đúng vậy (một lúc sau). Ông ta không tới sao? |
VLADIMIR | Không. |
ESTRAGON | Và bây giờ thì đã muộn rồi. |
VLADIMIR | Phải, đêm đã tối rồi. |
ESTRAGON | Hay là chúng mình bỏ rơi ông ta? (một lúc sau). Hay là chúng mình bỏ rơi ông ta? |
VLADIMIR | Ông ta sẽ trừng phạt chúng mình (yên lặng. Nhìn cái cây). Chỉ có cái cây là sống. |
ESTRAGON | (nhìn cái cây) Cái gì đây? |
VLADIMIR | Cây. |
ESTRAGON | Nhưng loại nào chứ? |
VLADIMIR | Tôi không biết. Một cây liễu. |
ESTRAGON | Tới xem (kéo Vladimir đến bên cây. Hai người đứng yên phía trước. Yên lặng). Hay là chúng mình treo cổ tự tử? |
VLADIMIR | Với cái gì đây? |
ESTRAGON | Anh không có một đoạn dây nào sao? |
VLADIMIR | Không. |
ESTRAGON | Vậy không treo cổ được. |
VLADIMIR | Chúng mình đi đi. |
ESTRAGON | Khoan đã, còn thắt lưng của tôi. |
VLADIMIR | Ngắn quá. |
ESTRAGON | Anh sẽ kéo chân tôi. |
VLADIMIR | Rồi ai sẽ kéo chân tôi? |
ESTRAGON | Ừ nhỉ. |
VLADIMIR | Dầu sao, cũng đưa đây xem thử (Estragon cởi sợi dây đã dùng làm thắt lưng. Quần của y vì quá rộng nên tụt xuống mắt cá. Hai người nhìn sợi dây). Cùng lắm, tạm dùng cũng được. Nhưng có chắc không đây? |
ESTRAGON | Rồi sẽ biết. Cầm lấy. |
VLADIMIR | Không dùng được. |
ESTRAGON | Anh nói mai trở lại phải không? |
VLADIMIR | Phải. |
ESTRAGON | Vậy chúng mình hãy mang theo một sợi dây tốt. |
VLADIMIR | Phải đấy. |
ESTRAGON | Đi Đi. |
VLADIMIR | Gì thế! |
ESTRAGON | Tôi không thể tiếp tục như thế này. |
VLADIMIR | Người ta cũng nghĩ thế. |
ESTRAGON | Hay là chúng mình chia tay nhau? Có thể mọi sự sẽ khá hơn. |
VLADIMIR | Chúng mình sẽ treo cổ ngày mai (một lúc sau). Trừ phi Godot tới. |
ESTRAGON | Và nếu ông ta tới. |
VLADIMIR | Chúng mình sẽ được thoát. |
ESTRAGON | Thôi đi chứ? |
VLADIMIR | Kéo quần lên đi. |
ESTRAGON | Gì? |
VLADIMIR | Kéo quần anh lên đi. |
ESTRAGON | Cởi quần ra hả? |
VLADIMIR | Kéo quần anh lên. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Thôi, đi chứ. |
ESTRAGON | Đi. |
Thư, bài vở cộng tác vui lòng gửi tới Email:
Vui lòng ghi rõ nguồn khi copy nội dung từ website này.
© Copyright: chandungkesi.com