chan_dung-ke_si

Báo Hiếu – Truyện ngắn Nguyễn Đức Bình

31-01-2023 02:20:00
Lượt xem: 9655

Đánh giá

Chia sẻ

Truyện ngắn Nguyễn Đức Bình


Hắn năm nay dễ khoảng ba mươi tuổi. Người ta nhìn mặt mà đoán thế, chứ kì thực gặp mặt hắn, người già không nỡ gọi hắn bằng cháu, người trẻ lại chẳng dám gọi hắn bằng anh. Thành ra, không ai lạ khi thấy hắn bàn chuyện với mấy bác cao niên, cũng chẳng ai thấy bất bình thường khi thấy hắn chén chú chén anh cùng đám lau nhau mới lớn. Giá như ông trời ban cho người như hắn một cái danh xưng. Như thằng ăn cướp có danh là thằng ăn cướp, kẻ giết người có danh là kẻ giết người, … thì hẳn hắn sẽ hạnh phúc và biết ơn ông trời lắm. Đến kẻ ăn mày còn có tên mà hắn thì lại không có thì đúng là ông trời ăn ở với hắn bất nhẫn thật.

Trời phú cho hắn một cái dáng người nửa quê mùa nửa thành thị, nửa anh dân cày nửa gã thư sinh. Thế là với cái dáng người ấy hắn sẵn sàng nhường cho vợ chiếc tay ga kiêu kì, còn hắn thì đóng thùng rồi cưỡi lên chiếc xe còn xưa hơn thời ông Diệm lượn nhong nhong khắp phố.

Hắn biết đeo kính cận nữa.

Cặp kiếng toen hoen ngự trên cái mặt toen hoẻn, mà vốn người ta nói giống cái thớt hàng thịt của hắn làm cho khối kẻ gật đầu chào. Đi đâu hắn cũng dắt cây bút vào túi áo. Thường thì nó chẳng có tác dụng gì vì không viết được.

May mà hắn còn biết đọc.

Nhà hắn nuôi một con chó bẹc-giê. Nó oai phong đến nỗi chẳng ai dám bén mảng tới cổng nhà hắn. Tên trộm lân cư đã mấy lần tìm cách thuốc nó mà không được. Gã trộm chó không biết hắn đã huấn luyện chó Tây thành chó Ta giống đến độ nó trọc hết cả lông. Ngoài việc dọn vệ sinh cho thằng bé nhà hắn còn sạch hơn cả loài chó cỏ thì con bec-giê chỉ biết với cái chân sau lên gãi bành bạch …

Ngoài chừng ấy nhân khẩu, hắn còn nuôi thêm bố mẹ hắn nữa. Hắn đón bố mẹ về từ ngày cô Út chết, đã gần một năm nay, nhưng so với con bẹc-giê thì muộn hơn nhiều.

Không biết hẳn thỉnh ở đâu về được một bức hoành phi, trên ấy uy nghi ngự một cái đại tự bằng chữ Tàu. Cũng vì cái đại tự ấy mà hắn được ngẩng cao đầu mỗi khi ra đường.

Bằng vẻ uyên thâm không thua vị cao đồ nho học nào, hắn giảng: Đấy bao gồm hai chữ. Nhìn nhé gồm chữ Lão ở trên, Lão nghĩa là ông già. Chữ Tử, nghĩa là người con, ở dưới. Tử cõng Lão, con cõng cha, cho nên đây là chữ Hiếu.

Đúng là người Tàu thâm thuý thật.

Chữ Hiếu được hắn thờ giữa nhà với tua rua vàng đỏ. Hắn còn tỏ ra là người hiện đại khi viền quanh đấy dàn đèn nhấp nháy. Đêm đến, ánh sáng lập loè của dàn đèn khiến hắn ngây người nhìn. Đêm nay cũng vậy, hắn vẫn ngây người mà nhìn. Cái lão già đang lơ ngơ đeo lưng còng kia là bố hắn. Còn thằng con mập mạp đang gò người cõng kia thì còn ai ngoài hắn nữa? Hắn hể hả thưởng cho cái miệng đang ngoác ra của hắn ly rượu tướng vì đã có liên tưởng diệu kỳ. 

Ngoài sân, một cặp vợ chồng già cứ lúi húi mãi ở nách cổng. Ông già vớ ở đâu được cái đùi gà vàng ươm. Lão kê cái đùi gà lên cái thớt dùng để chặt xương cho con bẹc-giê ăn rồi hươi tay chặt. 

Bập! 

Miếng đùi gà kia bắn tót đi đâu mất, chỉ còn có một nửa. Dưới ánh đèn cổng vàng vọt, miếng đùi gà gỉ ra một thứ nước đỏ như máu. Con bẹc-giê từ đâu bỗng hẩy hẩy cái mũi đẩy trả vợ chồng lão miếng đùi gà tưởng đã mất.

Nó ngồi chồm hỗm nhìn hai người đã sinh ra chủ nó. Nó không với cái chân lên gãi bành bạch … mà cứ thế ngồi chồm hỗm ngây nhìn, mặc cho đám ve rận lúc nhúc ở lỗ tai cắn râm ran.

Từ lúc hắn đón bố mẹ về, con bẹc-giê gầy hẳn vì thiếu ăn.

Nó cứ ngồi chồm hỗm như thế ngây nhìn, như chủ nó chồm hỗm trên sa lông nhìn vào thằng con cõng ông già … . Cho đến khi hai người già nhấm nháp chiếc đùi gà, nó mới lắc mạnh đầu rồi với chân lên gãi bành bạch … .

Hắn mải mê chiêm ngưỡng tác phẩm đại tự diệu kỳ. Hắn ngồi chồm hỗm lắc lư cái đầu. Đột nhiên hắn thấy cái chữ sưng lên, lắc lư chao đảo. Ngoài cổng có tiếng xủng xoảng, tiếng vợ hắn la lên kinh hãi. Sau đấy, mọi sự lại yên lặng. Chỉ có tiếng âm âm … u u … cựa quậy của cái chữ và tiếng bành bạch … bành bạch...

Hắn mơ mơ bước ra sân ngó nghiêng. Hai người già như hai cái cây cỗi rụng lá nằm đấy.

Lay mạnh.

Không nhúc nhích.

Sững người.

Bố mẹ hắn đã chết từ bao giờ.

Vợ hắn là Loan, một bác sĩ thú y. Mọi ngày Loan thường đi làm về trước khi trời tối. Hôm nay cô có việc và về không đúng giờ.

Hắn tưng hửng.

Vẫn sững sờ.

Hình như hắn lẩm bẩm. Mẹ bà chúng mày, không cho ông báo hiếu.

Bài liên quan