chan_dung-ke_si

Cô gái vẽ mây - Truyện ngắn Nguyễn Đức Bình

03-01-2023

Lượt xem 2508

Đánh giá 4 lượt đánh giá

Chia sẻ

  Nguyễn Đức Bình

Cô gái vẽ mây - Truyện ngắn Nguyễn Đức Bình

Dạ Quỳnh mơ màng áp ánh mắt sát cánh cửa sổ màu hồng. Nàng hít một hơi dài rồi khe khẽ vẽ lên cửa sổ một đám mây trắng. Đám mây bồng bềnh trên cánh cửa sổ, rọi lên mắt nàng một tia bóng râm rồi vụt bay mất. Nàng gối hai tay lên má nghiêng nghiêng hàng mi nuối tiếc. Ước gì mình có thể vẽ ra những đám mây biết bay, một đám mây trắng, vĩnh hằng. Nàng thì thầm với cánh cửa sổ.

Những cơn gió len lỏi khắp các tàng cây, cuốn theo lớp lớp bụi bặm rồi tống hết vào các kẽ lá khiến màu xanh ảo diệu cứ dần dần, nhẹ nhẹ tan hết sức sống, đối nghịch với đường Sài Gòn, lúc nào cũng đông đúc, cũng năng động và chật ních khói xe. Đường dẫn vào cảng Cát Lái cũng vậy, đông đúc, rầm rập người và xe. Vài nhánh bằng lăng trơ trụi dưới trời đỏ lửa chọc những cái gai nhọn hoắt vào ánh nắng. Những chiếc xe đầu kéo như những con cuốn chiếu chậm chạp xếp hàng chờ tới lượt lết vào cảng.

Dạ Quỳnh mơ màng áp ánh mắt sát cánh cửa sổ màu hồng. Nàng hít một hơi dài rồi khe khẽ vẽ lên cửa sổ một đám mây trắng. Đám mây bồng bềnh trên cánh cửa sổ, rọi lên mắt nàng một tia bóng râm rồi vụt bay mất. Nàng gối hai tay lên má nghiêng nghiêng hàng mi nuối tiếc. Ước gì mình có thể vẽ ra những đám mây biết bay, một đám mây trắng, vĩnh hằng. Nàng thì thầm với cánh cửa sổ. Cánh cửa vênh mặt, xù xì những vân gỗ ngoằn ngoèo, lặng thinh. Nàng thở dài, dõi ánh mắt ra đường nhìn đàn cuốn chiếu đang nhẫn nại trong bụi nắng và đua nhau vẽ bầu trời bằng hằng hà những đám mây đen. Nàng rất ghét mây đen.

Nàng chờ mãi thì những ngọn nắng chiều cũng tới thăm nàng. Chúng nhảy nhót rung rinh bệ cửa, chúng bay sang ly cà phê trong vắt của nàng, cuối cùng chúng đậu lên tim nàng rồi trong khoảnh khắc vụt biến mất. Nàng chờ khoảnh khắc kì diệu này, mỗi buổi chiều. Nàng ưỡn ngực, vẽ một đường cong hôn lên cửa sổ. Cánh cửa sổ màu hồng có những vân gỗ rùng mình xụ mặt. Nàng nghe phảng phất một hơi thở, ấm áp, quyến rũ.

Dạ Quỳnh chờ đợi, mỗi buổi chiều.

Mưa lạnh. Nàng mải miết vẽ những đám mây. Nàng chờ mãi không thấy tia nắng hôm qua đến hôn lên ngực nàng. Chỉ có những ánh mắt trong veo, ham muốn, dán đầy cửa sổ. Nàng vẽ một đường cong cuối cùng, những ánh mắt trong veo của nàng giật mình rơi thảng thốt.

Em muốn về sao? Dạ Quỳnh run bần bật, nàng rón rén đưa mắt về nơi phát ra tiếng nói. Nàng chẳng thấy ai ngoài những gương mặt cũ kĩ không lời.

Nàng khẽ nhón gót, chiếc khẩu trang cựa quậy, bức bối. Đèn đỏ ngã tư chậm rãi đếm những con số vô nghĩa. Nàng chẳng thèm để ý. Nàng chờ người cuối cùng qua khỏi ngã tư. Nàng lo lắng ngước nhìn những đám mây đen ghớm ghiếc đang hùng hổ đe dọa nàng. Nàng lơ đễnh lướt ngang khung cửa sổ màu hồng khi những đám mây bắt đầu thả những giọt nước đầu tiên lên cánh tay nàng, âu yếm. Nàng khoan khoái trút bỏ khẩu trang. Đôi môi nàng mắc cỡ mím chặt như chiếc khóa son của bản nhạc trữ tình. Nàng ước từ nay nàng sẽ vẽ những đám mây đen, suốt đời.

Uống cà phê nha! Nàng quay phắt lại nhìn không chớp mắt. Nàng sợ một lần nữa giọng nói ấy sẽ biến mất. Nàng chẳng thấy ai ngoài cánh cửa màu hồng phía bên đường nhẫn nại rung rinh những tia nắng.

Uống cà phê nha! À... thì ra con nhỏ ngày xưa đang gọi nàng, con nhỏ vẽ những đám mây bồng bềnh. Cửa mở, nàng bước vào, đến bên chiếc bàn quen thuộc bên cánh cửa sổ màu hồng. Ly cà phê trong vắt của nàng vẫn nguyên trên bàn. Nàng dựa vào bệ cửa sổ e dè nhìn ly cà phê. Nàng đan hai bàn tay nho nhỏ vào nhau thắc mắc. Nàng hé hàng mi cong cong nhìn xuyên qua kẽ tay thảng thốt.

Chị vẫn dùng như mọi khi? Nàng giật mình, a... ly cà phê lạnh toát được đặt ngay trước mặt. Nàng mỉm cười đồng ý. Anh chàng phục vụ chào nàng với một nụ cười bí hiểm. Nàng đưa mắt quan sát một bức tranh lạ lẫm nhưng rất quen được treo ngay phía đối diện nàng. À... con nhỏ ngày xưa, cô ấy vẫn kiêu hãnh vẽ những đường cong. Mày thật xấu xí, nàng thì thầm.

Anh phục vụ đến tiếp thêm đá vào ly cà phê của nàng. Ai treo bức tranh kia nhỉ? nàng hỏi bâng quơ.

Là anh! Nàng nghe rõ một hơi thở, ấm áp, quyến rũ. Trong khoảnh khắc, nàng thấy con nhỏ trong bức tranh mỉm cười mãn nguyện.

Không! Nàng nhón một viên đá rồi bình thản quay gót. Nàng lướt ngang bóng người đàn ông quen thuộc.

Nàng cất tiếng hát rồi vẽ lên bầu trời một đám mây đen. Cánh cửa sổ màu hồng run lên bần bật phía sau nàng rồi xa dần, xa dần...

Bài liên quan
  • CHUYỆN Ở BẢN PIÁT – Truyện ngắn Vũ Xuân Tửu

    CHUYỆN Ở BẢN PIÁT – Truyện ngắn Vũ Xuân Tửu

    Chân Dung Kẻ Sĩ: CHUYỆN Ở BẢN PIÁT là một trong chùm ba truyện ngắn của nhà văn Tuyên Quang “viết văn phải có văn” Vũ Xuân Tửu, thắng Giải Nhất cuộc thi truyện ngắn của Tạp chí Văn nghệ Quân đội năm 2005-2006.
  • MỘT BỮA NO – Truyện ngắn Nam Cao

    MỘT BỮA NO – Truyện ngắn Nam Cao

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Một bữa no là truyện ngắn của nhà văn Nam Cao đăng trên Tiểu thuyết Thứ Bảy số 480, ngày 25 tháng Chín năm 1943. Tác phẩm, là một tiếng kêu cứu về nhân cách của người dân Nước Nam đang bị sự bần cùng, cái đói, cái rét, do thực dân Pháp tạo ra, hủy diệt.
  • NẮNG TRONG VƯỜN – Truyện ngắn Thạch Lam

    NẮNG TRONG VƯỜN – Truyện ngắn Thạch Lam

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Nắng trong vườn là truyện ngắn trong tập truyện ngắn cùng tên của nhà văn Thạch Lam, Đời Nay xuất bản năm 1938.
  • HAI HÀO – Truyện ngắn Lê Văn Trương

    HAI HÀO – Truyện ngắn Lê Văn Trương

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Hai hào là truyện ngắn trong tập truyện đầu tay Trước cảnh hoang tàn Đế Thiên Đế Thích của nhà văn Lê Văn Trương, Trung Bắc tân văn xuất bản tại Hà Nội năm 1934.
  • TRẺ CON KHÔNG ĐƯỢC ĂN THỊT CHÓ – Truyện ngắn Nam Cao

    TRẺ CON KHÔNG ĐƯỢC ĂN THỊT CHÓ – Truyện ngắn Nam Cao

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Trẻ con không được ăn thịt chó là một trong những truyện ngắn xuất sắc của nhà văn Nam Cao, in lần đầu trên Tiểu thuyết Thứ Bảy số 444, 19 Tháng Mười Hai 1942.
  • CHIM KHÁCH KÊU – Truyện ngắn Nguyễn Kiên

    CHIM KHÁCH KÊU – Truyện ngắn Nguyễn Kiên

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Chim khách kêu là truyện ngắn trong tập truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nguyễn Kiên, được trao giải thưởng của Hội nhà văn Việt Nam năm 2001 và giải thưởng Văn học Đông Nam Á (Thái Lan) năm 2002.
  • ĐÔI MẮT – Truyện ngắn Nam Cao

    ĐÔI MẮT – Truyện ngắn Nam Cao

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Đôi mắt là truyện ngắn của nhà văn Nam Cao in lần đầu trên Văn Nghệ số 2 năm 1948. Đây là một trong những tác phẩm giá trị nhất của nhà văn Nam Cao. Năm 1996, ông đã được nhà nước trao Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật đợt I cho truyện ngắn nói trên cùng với các tác phẩm Nhật ký Ở rừng, Chí Phèo và Sống mòn.
  • TRƯỚC CẢNH HOANG TÀN ĐẾ THIÊN ĐẾ THÍCH – Truyện ngắn Lê Văn Trương

    TRƯỚC CẢNH HOANG TÀN ĐẾ THIÊN ĐẾ THÍCH – Truyện ngắn Lê Văn Trương

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Trước cảnh hoang tàn đế thiên đế thích là truyện ngắn in trong tập truyện ngắn đầu tay cùng tên của nhà văn Lê Văn Trương, gồm 11 tác phẩm, Trung Bắc tân văn xuất bản tại Hà Nội năm 1934. Nhà văn Lê Văn Trương (1906-1964) được xem là nhà văn có số lượng tác phẩm lớn nhất Việt Nam với 200 tác phẩm đã in và 40 tác phẩm chưa in bao gồm truyện ngắn và tiểu thuyết. Lê Văn Trương là thành thành viên quan trọng hàng đầu của nhà xuất bản Tân Dân, cùng với các nhà văn nổi tiếng như Tản Đà, Vũ Bằng, Nguyễn Tuân, Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng, Nguyên Hồng, Lan Khai, Thanh Châu, Ngọc Giao, Tchya Đái Đức Tuấn, Trần Huyền Trân, Nam Cao, Bùi Hiển…
  • NƯỚC ĐỜI LẮM NỖI – Truyện ngắn Phạm Duy Tốn

    NƯỚC ĐỜI LẮM NỖI – Truyện ngắn Phạm Duy Tốn

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Nước đời lắm nỗi là truyện ngắn của nhà văn Phạm Duy Tốn, một trong những thành viên sáng lập của phong trào Đông Kinh Nghĩa Thục, đăng trên Nam Phong số 23, Tháng 5 – 1919.
  • CÂU CHUYỆN MỘT TỐI CỦA NGƯỜI TÂN HÔN – Truyện ngắn Nguyễn Bá Học

    CÂU CHUYỆN MỘT TỐI CỦA NGƯỜI TÂN HÔN – Truyện ngắn Nguyễn Bá Học

    Chân Dung Kẻ Sĩ: Câu chuyện một tối của người tân hôn là truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Bá Học đăng trên Nam Phong số 46 – năm 1921. Đây có thể nói là truyện ngắn tiên phong của văn học hiện đại Việt Nam bằng chữ Quốc ngữ viết về đời sống công nhân cơ cực dưới thời thực dân Pháp cai trị nước ta.